Chương 11: Tôi Chờ Em...

Ôn Noãn không có dừng lại mà trực tiếp kéo cửa ra khỏi văn phòng, đi ra ngoài. Long Kiêu khóe miệng một bên tà mị cười, lộ ra khuôn mặt thâm thúy nghiêm nghị.

“Khi đã bị dồn đến đường cùng, con người ta...” Nhẹ nhàng chậm rãi nói ,âm thaanh thâm trầm quanh quẩn trong văn phòng, “Thường thường, dễ dàng thỏa hiệp.”

“Ôn Noãn,” Long Kiêu hướng tầm mắt ra phía bên ngoài, ánh mắt sâu không thấy đáy, “Tôi chờ em”

Ôn Noãn rời đi khỏi văn phòng, đi thẳng tới tìm người quản lý.

“Ôn tiểu thư không cần phải ra bên ngoài này,” người quản lý mỉm cười nói, “Tống tổng phê duyệt xong, tài chính sẽ trực tiếp đánh vào tập đoàn Phong Thành tài khoản tài vụ.”

Ôn Noãn sửng sốt, “Tôi có thể được biết không? Ý của ông là, Tống tổng nhất định sẽ phê?”

Người quản lý mỉm cười gật gật đầu, “Vừa mới Kiêu thiếu đã chỉ đạo rồi thưa tiểu thư.”

Ôn Noãn nhíu chặt mày giữa, cảm thấy chuyện này càng ngày càng quỷ dị.

“Tôi có thể thắc mắc một chút được không?” Ôn Noãn nghi hoặc hỏi, “Long Kiêu là người như thế nào vậy?”

Người quản lý nghe xong, chỉ cười không nói. Xem ra bộ dáng của người quản lý này, rõ ràng là không muốn nói ra.

"Hiện tại tôi đang có việc cần làm…… Cảm ơn vì đã giúp đỡ!”

“Không khách khí!”

Ôn Noãn mỉm cười gật gật đầu, ngay sau đó rời đi.

Chỉ là, ra khỏi phòng của người quản lý kia, cô theo bản năng nhìn về hướng văn phòng của hắn nhưng lại bắt gặp ánh mặt sâu thẳm,lạnh lẽo của hắn.

Đến lúc này, cô thật sự không thể hiểu nổi rốt cuộc mối quan hệ giữa Long Kiêu cùng Tống Đình Việt là như thế nào. Trong miệng còn tàn lưu hơi thở của Long Kiêu , nghĩ đến những lời nói khẩu khí của hắn mà cảm thấy chán ghét. Ôn Noãn trước sau không nghĩ ra, Long Kiêu vì cái gì một hai phải bắt cô trở thành người phụ nữ của hắn?

Có chút hậm hực rời đi,, Ôn Noãn ngồi trên xe trở về công ty.

Cố Đan Ni thấy Ôn Noãn vừa mới đi đến công ty, liền bước ra.

“Ôn Noãn, vào đây.”

Ôn Noãn thấy thế liền nhíu mi, ứng thanh, buông túi xách sau đó định đi theo Cố Đan Ni vào văn phòng.

“Noãn,” Giả Duyệt Văn đứng trước mặt cô, bất mãn nói, “Mặc kệ bà ấy có nói gì, cũng như không nghe thấy nha."

Ôn Noãn kéo kéo khóe miệng, gật gật đầu, đi vào văn phòng.

“Đan ni tỷ……”

“Ngồi!” Cố Đan Ni nói có chút quái dị.

Ôn Noãn ngồi xuống, nhìn Cố Đan Ni.

“Ngân hàng Á Đông đã phê duyệt cho vay ” Cố Đan Ni thanh âm ngầm toan khí, “Cô đã làm việc này lên Tổng giám đốc muốn cô lên để nhận phê duyệt."

Ôn Noãn đáy mắt xẹt qua kinh ngạc, cô thật sự không nghĩ tới, lại nhanh đến như vậy.

Cố Đan Ni có chút ghen tị, nghe xong chuyện này chỉ là cảm thấy chuyện này càng ngày có chút quỷ dị.

“Đan ni tỷ, nếu không có việc gì, tôi xin phép đi ra bên ngoài trước…” Ôn Noãn chờ Cố Đan Ni nói xong mới mở miệng.

“Được.”

Ôn Noãn đứng dậy, thản nhiên đi ra ngoài.

“Noãn, không có việc gì sao?” Giả Duyệt Văn thấy Ôn Noãn ra tới, quan tâm hỏi.

Ôn Noãn lắc đầu, “Á đông cho vay xuống dưới, chính là kêu tớ đi vào lệ thường làm.” Cô có chút thất thần, thầm nghĩ người lầm việc này thế nhưng tất cả đều là Long Kiêu.

Tập đoàn Phong Thành sẽ cho vay làm một ít hạng mục bình thường, vậy mà ở mấy nhà ngân hàng đều một lần nữa cho xét duyệt , ngân hàng Á Đông cũng như vậy “Trò đùa”, làm cho cô có chút bất an.

Cái loại cảm giác này, như đang bị Long Kiêu đào bẫy, chờ đến ngày ngã xuống!

Bởi vì tập đoàn Phong Thành xảy ra vấn đề về tài chính khiến toàn bộ cả công ty khổ sở làm việc.

_____________

“Tiểu Ngữ?” Ôn Noãn đi đi xuống dưới tầng.

“Noãn tỷ……” Hoắc Tiểu Ngữ hô lên, ‘ bá ’ một chút, nước mắt liền không khống chế được mà chảy xuống. Ôn Noãn nhíu mi, trái tim không kịp khống chế mà khẩn trương, “Làm sao vậy? Có phải Tiểu Du kiểm tra xảy ra vấn đề sao?”

“Bác sĩ nói, bệnh tình của Tiểu Du không tốt lắm.” Hoắc Tiểu Ngữ xụt xịt khóc nấc, “Tiểu Du không cho em nói với chị…” nói đến đây, Tiểu Ngữ càng khóc lớn hơn, “Chính là, em vừa mới đi hỏi bác sĩ, họ nói hiện tại chỉ có thể đổi thận.”

Ôn Noãn nhắm mắt, giấu đi cảm giác bất lực, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh, "Em trước hết đừng có gấp, đợi chị tàn việc rồi chúng ta đến đó nói chuyện.”

“Được!”

Ôn Noãn lại an ủi vài câu, treo điện thoại.

Cô dựa vào lan can ở trên lầu, tay chống lên trán, trên nét mặt lộ ra sự trầm trọng.

Tiểu Du bị nhiễm trùng đường tiểu, cô biết rằng chỉ có thể đổi thận, nhưng không nghĩ tới nhanh đến như vậy.

Tan tầm sau, Ôn Noãn vội vã đi đến bệnh viện Hoa Khang.

Cô đi đến trước phòng bệnh nhìn Hoắc Tiểu Du, còn Hoắc Tiểu Ngữ thì đang đỡ Tiểu Du ngồi dậy, chủ nhiệm nội khoa thận đi vào.

“Bác sĩ Ngụy, Tiểu Du hiện tại đã đến mức nào rồi vậy?”

Ngụy Duẫn Chiêu biết đến Ôn Noãn vì Hoắc Tiểu Du, đã rất quen thuộc.

“Buổi chiều đã làm kiểm tra, phát hiện bệnh xuất hiện nhiều biến chứng, chỉ là đã không thể khống chế.” Ngụy Duẫn Chiêu chuyên nghiệp, đơn giản nói, “Thận chúng ta cần tìm người tự nguyện, như vậy, phí thay thận có thể giảm bớt, nếu không ít nhất cũng phải mất ba mươi năm vạn.”

Hắn buông tiếng thở dài, “Tiểu Ôn, em cũng biết…… Đổi thận không phải được giải quyết nhanh chóng, trong thời gian này cần tìm được thận phù hợp. Còn có phí trong lúc đợi, đều không phải số lượng nhỏ.”

Ôn Noãn khẩn trương, không nghĩ mọi chuyện gấp đến vậy, về vấn đề tiền bạc thì cô còn có thể chậm rãi nghĩ cách.

Nhưng hôm nay, thật sự rất cấp bách.

“Trước tiên phải tìm được người tự nguyện hiến thận đã” Ôn Noãn trầm ngâm , “Còn tiền tôi sẽ nghĩ cách.”

Tiểu Ngữ còn như vậy, chưa chắc có thể đổi thận với Hoắc Tiểu Du, không chừng, cô còn có thể chịu ảnh hưởng.

Tiền có thể giải quyết vấn đề, không phải sao?

“Được.” Ngụy Duẫn Chiêu gật gật đầu, “Nếu em đã quyết định như vậy, để tôi sẽ liên hệ Lạc thành tổng viện bên kia xem sao,tìm người ghép thận tự nguyện.”

“Cảm ơn bá sĩ Ngụy.”

Ôn Noãn đứng dậy tiễn Ngụy Duẫn Chiêu rời đi.

Trong tay cầm di động, Ôn Noãn nhìn dãy số của Nghiêm Tư Ngâm, nhẫn nhịn, đi ra ngoài……

Ôn Noãn nhíu mày, “Làm sao vậy?”

“Ba tớ bắt tớ phải gả cho một cái tên tớ không quen a"