Chương 20: Dị ứng

Kì thi cuối kì ở trường đại học X cuối cùng cũng diễn ra. Hạ Diệp đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cô không mong mình lại đứng nhất nhưng nếu được thì cũng vui.

Vừa mới bước ra khỏi cửa tòa nhà, Hạ Diệp đã nhìn thấy chiếc BMW màu trắng đỗ bên lề đường. Vương Minh Thần trong chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, giày da giản dị, anh đang tựa người vào xe. Không cần hỏi cũng biết anh đang chờ cô.

“Sao anh lại đến đây rồi?” Hạ Diệp chạy ra, đưa tay che ánh nắng cho đỡ chói.

“Lên xe đi.” Anh không trả lời, trực tiếp mở cửa xe.

“Trời lạnh rồi, sao lại mặc đồ ngắn như vậy?” Thắt dây an toàn xong, anh nhìn cô một lượt rồi nói.

“Cũng đâu có lạnh lắm… đâu.” Hạ Diệp nhìn lại mình, sau đó mới phát hiện chiếc váy của cô còn chưa đến đầu gối.

Vương Minh Thần nhoài người ra phía sau xe, cầm lấy chiếc áo vest của mình rồi đưa cho cô. Hạ Diệp nhận lấy, sau đó che đi đôi chân dài trắng nõn.

“Em ăn sáng chưa?” Anh ân cần hỏi.

“Rồi.” Cô gật đầu.

“Vậy tốt. Làm bài cho tốt vào đấy.” Anh khẽ gật đầu, giọng ấm áp đến lạ thường.

“Tôi không còn là trẻ con nữa đâu.” Hạ Diệp nhẹ giọng nhắc nhở.

Vương Minh Thần bật cười, sau đó đưa cho cô một cây bút màu đen, ở nắp bút có khảm ngọc, treo một sợi đồng tâm nhỏ.

“Bút may mắn của tôi đấy. Cho em.”

Hạ Diệp ngạc nhiên, sau đó cầm lấy, nghiêng đầu hỏi anh: “Anh mà cũng tin mấy thứ như thế này á?”

“Em nghĩ tôi là người thế nào?” Anh hỏi ngược lại.

Cô ngắm nghía cây bút một lúc rồi cười: “Trông đẹp thật đấy. Cảm ơn anh nha.”

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, tiếp tục lái xe.

“Ể? Cổ anh bị làm sao vậy?” Hạ Diệp đột nhiên nói, gương mặt xinh xắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Vương Minh Thần vô thức đưa một tay lên cổ, sau đó cười nhẹ: “Không sao. Chỉ là viêm da dị ứng thôi.”

Nhìn những nốt mẩn đỏ chi chít như vậy, cô cũng đoán anh bị ngứa hoặc bị vấn đề về da. Nhưng như thế kia cũng quá nghiêm trọng đi.

Sau khi đưa Hạ Diệp tới trường, Vương Minh Thần trở lại công ty. Anh không đi bằng cửa chính mà trực tiếp đi từ thang máy của tầng hầm để xe lên phòng làm việc.

Trong phòng làm việc, anh đứng ngắm mình trong gương một lúc lâu. Chết tiệt! Đống nốt đỏ này làm hạ nhan sắc của anh rồi. Anh xắn tay áo thêm một nấc, lúc này, những nốt đỏ ở hai cánh tay cũng lộ rõ.

“Cốc cốc.”



Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Vương Minh Thần chỉnh sửa lại áo rồi quay trở lại bàn làm việc, ngồi xuống.

“Vào đi.” Giọng nói trầm ổn vang lên.

Cánh cửa mở ra, Liễu Mộng tay cầm một tập tài liệu và một ly cà phê bước vào.

“Có chuyện gì?” Anh cất giọng lạnh nhạt.

“Có một số văn bản cần tổng giám đốc phê duyệt.” Liễu Mộng đặt tập tài liệu lên bàn. “Còn nữa, cà phê cho cậu.”

“Cảm ơn.” Vương Minh Thần nhận lấy ly cà phê, để sang một bên.

“Còn chuyện gì nữa không?” Anh từ đầu đến cuối không nhìn Liễu Mộng một cái, chỉ chăm chăm nhìn màn hình máy tính.

Liễu Mộng không nói gì, nhìn anh một lúc rồi nhíu mày.

“Cậu lại ăn hải sản?”

Hai tay đang thao tác trên bàn phím của anh hơi khựng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục như bình thường.

“Lâu lâu đổi khẩu vị.” Giọng anh không nóng cũng không lạnh.

“Cậu biết rõ cậu bị dị ứng với hải sản nặng như vậy, tại sao còn ăn?” Liễu Mộng cáu gắt, quan tâm anh.

Vương Minh Thần vẫn ngó lơ cô, trả lời một cách hờ hững: “Thì sao? Cũng đâu có chết được.”

Liễu Mộng nghe anh nói thì càng tức hơn, lớn giọng: “Cậu không nhớ lần trước đi biển, cậu bị ép ăn hải sản, sau đó thì bị dị ứng nặng đến nỗi phải nhập viện mất mấy ngày à?”

Lúc này, anh dừng động tác lại, quay ra nhìn cô, bình thản nói: “Trưởng phòng Liễu, đang giờ làm việc đấy.”

“Giờ làm việc thì làm sao? Chẳng phải giám đốc như cậu vẫn gọi thực tập sinh lên đây để làm việc riêng hay sao?” Liễu Mộng không chịu thỏa hiệp, tức giận nói.

Ánh mắt Vương Minh Thần sắc lạnh đến lạ thường, anh lạnh lùng nói: “Trưởng phòng Liễu, ra ngoài đi.”

“Giờ cậu còn dám đuổi tôi.” Liễu Mộng ấm ức nói.

“Đừng để tôi nói lại lần hai.” Anh gằn từng chữ một, ánh mắt vô tình, không một chút thương tiếc.

“Vương Minh Thần, tôi không ngờ cậu lại thay đổi nhiều tới như vậy. Chỉ vì một thực tập sinh vô danh tiểu tốt.” Liễu Mộng giậm mạnh chân một cái rồi đi ra ngoài, biểu cảm tức giận đến đáng sợ.

Lưu Kiệt chỉ là vô tình đi qua, không ngờ lại bị Liễu Mộng xông ra một cách bất ngờ, dẫn đến giật mình, tim muốn nhảy ra ngoài. Nhìn vẻ mặt tức tối của Liễu Mộng, anh không khỏi lắc đầu.

“Ầy! Thần à, cậu cũng quá tuyệt tình rồi đấy. Cậu xem, Tiểu Mộng cô ấy…” Lưu Kiệt đi vào, vừa đi vừa nói. Nhưng chưa kịp nói hết câu, anh đã nhìn thấy Vương Minh Thần chạy vội vào nhà vệ sinh.



“Cậu bị làm sao đấy?” Lưu Kiệt hốt hoảng, chạy theo Vương Minh Thần.

Sau một hồi ói xong, Vương Minh Thần đứng dậy, rửa mặt rồi súc miệng. Hai mắt anh lúc này đỏ au, sắc mặt cũng trắng bệch.

“Nhìn cái biểu hiện này… không phải là cậu lại ăn hải sản đấy chứ?” Lưu Kiệt nhíu mày.

Vương Minh Thần đi ra ngoài, ngồi xuống ghế sofa.

“Ừm. Hai hôm trước có đi ăn mì hải sản với cô ấy.”

“Hả? Cậu bị điên rồi hay sao ?” Lưu Kiệt ngồi xuống, mặt mày nhăn nhó, có vẻ anh cũng đang tức giận.

“Đừng nói cho cô ấy biết. Tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt cảm thấy tội lỗi của cô ấy.” Vương Minh Thần hít một hơi rồi nói.

“Này! Cậu chiều người yêu cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Không để cô ấy biết, sau này nhỡ cô ấy lại dẫn cậu đi ăn hải sản, vậy chẳng phải cậu tự rước họa vào thân à?” Lưu Kiệt thở dài, cơn giận cũng nguôi dần, nhưng nét mặt vẫn có chút cau có.

“Sau này tính sau. Tôi sẽ nói với cô ấy sau, ít ra là lúc cô ấy đồng ý yêu tôi.” Vương Minh Thần đưa tay bóp mi tâm, ngả người ra phía sau.

“Hết cách với cậu mà. Giờ tôi cũng mới biết bộ dạng của cậu khi rơi vào tình yêu đấy.” Lưu Kiệt bất lực lắc đầu.

------------

Tại trường đại học X, hai bộ môn toán và vật lý đã thi xong, giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng đến.

Hạ Diệp mang tâm trạng thoải mái, vui vẻ đi ăn trưa cùng Lạc Du. Hai môn mà cô đắn đo nhất cuối cùng cũng thi xong, cả người nhẹ nhõm hẳn.

“Diệp Diệp yêu quý, Tiểu Trạch nhắn tin cho tớ này! Hạnh phúc quá đi.” Lạc Du bất ngờ ôm lấy Hạ Diệp, gương mặt phấn khích.

“Tiểu Trạch? Tôn Trạch?” Hạ Diệp thắc mắc.

“Đúng đúng. Anh ấy hỏi mình làm bài có tốt không. Vui quá đi mất.” Lạc Du cười tủm tỉm, vừa đi vừa nhắn lại.

Hạ Diệp nhìn điện thoại, không có một cái tin nhắn nào, tâm trạng có chút hụt hẫng.

Ting!

Nghe thấy tiếng chuông tin nhắn, Hạ Diệp liền mở điện thoại lên. Miệng cô nở nụ cười tươi. Là tin nhắn của Trình Minh Thành.

“Thi xong chưa? Anh đón em nhé!”

“Buổi chiều em còn thi tiếng Anh nữa.” Cô trả lời lại.

“Vậy anh đưa em đi ăn nhé. Du Du có ở đấy không? Chúng ta đi chung đi.”

Hạ Diệp nhìn Lạc Du một cái, vô tình nhìn thấy tin nhắn của Tôn Trạch. Cô cười, sau đó trả lời lại Trình Minh Thành: “Có lẽ Du Du bận đi ăn với người khác rồi. Anh đón em đi.”