Chương 5
Lần cuối cùng Doãn Sắt nhìn thấy Lục Liên Tiếu trước khi ra nước ngoài, là ở bên ngoài cửa kính phòng bệnh tại một bệnh viện trong thành phố.
Khi đó là ban đêm, cô đứng ở ngoài phòng bệnh tay phải kéo rương hành lý, nhì Lục Liên Tiếu ngủ yên trong phòng bệnh. Sau khi tiêm xong, Lục Liên Tiếu đã nằm ngủ yên ở trong đó, cảm xúc không còn kích động như lúc thanh tỉnh nữa.
Trên tay Doãn Sắt đang cầm vé máy bay đi đến Pháp, cách thời gian máy bay cất cánh chỉ còn có ba giờ.
Cô hoàn toàn không muốn đi, tuyệt đối không. Cô còn muốn chờ Lục Liên Tiếu khỏe mạnh trở lại.
Nhưng mà ai cũng ép cô rời đi, trong đầu cô căn bản đều là ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cha cô Từ Chấn Phi, cùng với sự tức giận của cha Lục – Lục Dật Phàm.
Ngày đó, ở chỗ tối cuối hành lang bệnh viện, cô lại một lần nữa nhìn thấy cha của Lục Dĩ Trạch, ông ấy đi tới chỗ này, tới đi trước mặt Doãn Sắt.
Bởi vì trận bệnh này của Lục Liên Tiếu mà trông ông già đi rất nhiều, vẻ mặt cũng rất mệt mỏi, giờ phút này cũng mất đi vẻ cứng rắn khi đối mặt với Từ Chấn Phi, hình như là thật sự mệt mỏi.
"Đi thôi, đừng tham gia vào cuộc sống của Lục Liên Tiếu và Lục Dĩ Trạch nữa."
"Xem như tôi cầu xin cô."
Đời này Lục Dật Phàm bởi vì buôn bán thất bại đã cầu xin vô số người, nhưng mà đối với Doãn Sắt, không, phải là Từ Sắt Sắt, vẫn là lần đầu tiên ông cảm thấy hèn mọn như vậy, hèn mọn giống như là một người thấp kém hơn vậy.
Cô nhìn sau lưng Lục Dật Phàm, lại không thấy thấy mẹ của Lục Dĩ Trạch - Liên Ngọc Thanh, cũng không thấy Lục Dĩ Trạch. Mất mác thở dài một hơi, kéo rương hành lý đi đến đầu bậc thang.
Đó là thời kỳ đen tối nhất trong cuộc đời Doãn Sắt, cho tới bây giờ cô cũng không biết rốt cuộc là mình đã làm sai điều gì, vì sao ai cũng nói với cô rằng "Sắt Sắt cô sai lầm rồi, cô quá kích động rồi" .
Ai cũng trách cứ cô, giống như từ đầu tới đuôi đều là lỗi của một mình cô. Rõ ràng cô đã làm gì sẽ không bao giờ hối hận, tự nhận đó là một việc vinh quang nhất, tuy nhiên nó sẽ khiến tất cả mọi người không biết sự thật hỉ mũi coi thường cô.
Trong phi trường, đi qua đi lại đều là người, nhưng không có ai tienx cô lên máy bay, Hà Vân Chi muốn đưa đi, bị Doãn Sắt từ chối.
Cô biết Hà Vân Chi vẫn đối xử với mình rất tốt, cố gắng duy trì hình tượng người mẹ kế tốt, nhưng trong lòng cô có vết sẹo, cảm giác cha mẹ ly dị có liên quan với bà ấy, cho nên lằn ranh kia vĩnh viễn đều không vượt qua được.
Từ Chấn Phi càng không tới, mấy ngày trước sau khi ông ta mang theo tâm tư tàn nhẫn đi sửa tên cô từ Từ Sắt Sắt thành Doãn Sắt xong cũng chỉ nói một câu duy nhât: "Năm năm này không nên quay lại, trở lại con cũng sẽ không phải là của con gái của Từ Chấn Phi ta."
"Còn nữa, về sau cũng đừng dính dáng gì đến nhà họ Lục nữa."
Cách thời gian lên máy bay còn mười lăm phút, cô lấy điện thoại di động ra nhìn vào màn hình khóa, trên đó là hình ảnh của một cậu nam sinh lần đầu tiên cười với cô, bị ống kính của cô chụp lại. Lúc đó cô nhìn thấy anh đang đi đi lại lại đếm ô vuông.
Chỉ còn lại mười phút nữa, cô dừng bước, cảm giác mất mác trong lòng lại càng rõ ràng hơn, không thể khóc nhưng lúc này cô đặc biệt muốn khóc một trận thật lớn. Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cả trái tim cô bỗng rạo rực hẳn lên.
Lục Dĩ Trạch tới.
Bọn họ không đến không sao cả, Lục Dĩ Trạch anh có thể đến tiễn cô là tốt rồi.
Nhìn anh đi về phía mình, hơi cười, loại cảm giác đó thật sự rất tốt đẹp.
Thật giống như trong thế giới hắc ám vô tận của bạn, đột nhiên xuất hiện người bạn quan tâm nhất, người đó trong mắt người khác có lẽ chỉ là loại ánh sáng vô cùng yêu ớt nhưng ở trong mắt bạn lại có thể chiếu sáng vạn vật.
Một giây kế tiếp, Lục Dĩ Trạch ôm lấy cô, ôm rất chặt.
"Sắt Sắt, em không sai, em làm vô cùng tốt."
Doãn Sắt chưa bao giờ nghĩ đến, từ khi bắt đầu sự việc cho đến khi kết thúc, chỉ có duy nhất một người đồng ý với mình, lại là Lục Dĩ Trạch. Hết thảy mọi phản đối chỉ vì Lục Dĩ Trạch đồng ý cũng trở nên không còn quan trọng nữa, cô rất ít khi khóc mà giờ lại len lén khóc.
Lục Dĩ Trạch còn nói: "Cám ơn em, thật sự cám ơn."
Lặng lẽ lau khô nước mắt, loa phát thanh đã thông báo thời gian lên máy bay đã tới rồi. Cô đẩy Lục Dĩ Trạch ra, giả bộ cười híp mắt nói đùa với anh: "Lục Dĩ Trạch, năm năm sau chúng ta cùng nhau trải qua Valentine nhé."
Lục Dĩ Trạch không phản đối cũng không đồng ý, sau đó vẫy tay, cáo biệt, cho đến tận bậy giờ, trở lại sau năm năm, Lục Liên Tiếu đã quên mất Doãn Sắt.
Cô trầm tư không nói, Thi Dương cũng không tiếp tục ép hỏi nữa.
Khi Lục Dĩ Trạch đẩy cửa vào lập tức nhìn thấy Thi Dương đang nắm tay Doãn Sắt nhìn cô, bọn họ tựa vào nhau rất gần, gần đến nỗi chỉ gần thêm nữa một chút là Thi Dương đã có thể hôn lên trán Doãn Sắt.
Hơi bất mãn ho khan một tiếng, Lục Dĩ Trạch ngồi xuống, Thi Dương buông lỏng tay đứng lên trở lại chỗ ngồi.
Vẫn tiếp tục bàn hợp đồng tới năm giờ rưỡi chiều, cuối cùng rút gọn lại còn năm trang, hai người hẹn ngày mai chính thức ký hợp đồng hợp tác giữa hai công ty, Doãn Sắt cũng đạt được quyền tham dự hoạt động thiết kế của Thiên Trạch.
Thi Dương và Doãn Sắt đứng dậy định rời đi, Lục Dĩ Trạch cũng không vội vã để cho bọn họ đi: "Hai vị tối nay có rảnh không?"
"Tổng giám đốc luc có sắp xếp gì sao?" Thi Dương hỏi, nhìn về phía Doãn Sắt bên cạnh, phát hiện cô vẫn chưa phục hồi trạng thái.
Lục Dĩ Trạch cũng nhìn cô, cuối cùng quay lại nhìn Thi Dương: "Cha tôi nghe nói S. Y muốn hợp tác với công ty cho nên đã cố ý mở tiệc trong nhà chiêu đãi tổng giám đốc Thi."
Lục Dĩ Trạch vừa nói như vậy, Thi Dương hoàn toàn không thể cự tuyệt được, gật đầu khách sáo nói câu thăm hỏi Lục Dật Phàm, mà lúc này, Doãn Sắt nghe thấy phải đến nhà họ Lục cũng tỉnh táo lại, khôi phục trạng thái.
"Chờ chút." Lục Dĩ Trạch thu tất cả hợp đồng trên bàn lại, đi tới trước cửa, dặn Phương Thành thu dọn lại phòng, tự mình dẫn Doãn Sắt và Thi Dương xuống lầu đi tới bãi đậu xe.
Lục Dĩ Trạch lái xe dẫn đường, Thi Dương và Doãn Sắt thi xe theo sau Lục Dĩ Trạch.
Đi hết đoạn đường thành phố phồn hoa là tới một khu biệt thự yên tĩnh xa hoa. Khắp nơi đều là biệt thự liên hợp hoặc là biệt thự riêng, sang trọng hơn khu nhà biệt thự được chia cho cán bộ của nhà họ Từ nhiều.
Doãn Sắt khoanh hai tay trước ngực, đầu tựa vào trên cửa sổ xe bên ghế lái phụ nhìn ra bên ngoài, tâm tình của cô còn bết bát hơn khi trở về nhà mình ngày hôm qua. Nếu như không phải là vì bị bức bách phải đi, cô sẽ không bao giờ muốn gặp lại cha của Lục Dĩ Trạch nữa.
Bởi vì cha của Lục Dĩ Trạch - Lục Dật Phàm ngay từ khi bắt đầu đã không thích mình, hơn nữa còn là ghét. Cho nên lúc đó lần đầu tiên khi Lục Liên Tiếu đưa cô đến nhà họ Lục, Lục Dật Phàm đã trầm mặc cả một ngày, trên mặt viết đầy sự không hài lòng của ông.
Mà thái độ của mẹ Lục Dĩ Trạch - Liên Ngọc Thanh lại trái ngược với Lục Dật Phàm, bởi vì bản tính của người mẹ, cho nên sau khi biết cha mẹ Doãn Sắt ly hôn càng quan tâm che chở cô hơn.
Cha mẹ Lục luôn luôn trái ngược nhau như vậy thế nhưng lúc ấy lại thống nhất cùng đứng chung một chiến tuyến: "Rời khỏi Trung Quốc đi, năm năm là được rồi."
May mắn là trong thời gian ngắn ngủi này, cô đã cải tạo mình trở thành một cô gái có vẻ bề ngoài xinh đẹp, cũng đưa Thi Dương – một người tốt hơn Lục Dĩ Trạch vô số lần trong mắt họ cùng trở về, chính là để nói cho bọn họ biết Doãn Sắt cô không tệ như bọn họ tưởng tượng.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự ba tầng, Doãn Sắt nhìn nơi này hừ lạnh một tiếng.
Lục Dật Phàm và Liên Ngọc Thanh đều đứng ở cửa nghênh đón Thi Dương, Doãn Sắt nhìn hai người kia qua cửa sổ xe, không biết khi bọn họ nhìn thấy cô sẽ có biểu hiện như thế nào.
Thi Dương xuống xe trước, chào hỏi bọn họ, ngay sau đó đi tới trước cửa xe bên phía Doãn Sắt, mở cửa xe, để Doãn Sắt từ trong đi ra.
Từ trong mắt Lục Dĩ Phàm cô có thể nhìn thấy biểu cảm từ vui vẻ khen tặng cho đến vô cùng kinh ngạc, khóe miệng cô hơi nhếch lên cúi người chào Lục Dật Phàm một tiếng: "Bác Lục, đã lâu không gặp."
Ngay trước mặt Thi Dương, Lục Dật Phàm cũng không thể nói thêm gì, nghiêm mặt dẫn bọn họ vào phòng, mời bọn họ ngồi vào chỗ.
"Có thể hợp tác với công ty S.Y là vinh hạnh của Thiên Trạch." Đề tài khách sáo bắt đầu, Lục Dật Phàm dùng kinh nghiệm nhiều năm tích lũy được ở trên thương trường nói chuyện với Thi Dương, cố gắng hết sức không để cho trường hợp lúng túng xảy ra.
Nhưng mà trong lòng vẫn nghi ngờ thân phận của Doãn Sắt, khiển ông hỏi ra miệng: "Xin hỏi Doãn tiểu thư là—— của cậu?"
"Là bạn gái của cháu." Thi Dương cười nói với Lục Dật Phàm, kéo tay Doãn Sắt sang đặt trong lòng bàn tay mình, giọng nói vô cùng cưng chiều.
Sắc mặt của Lục Dật Phàm thật không đẹp mắt, trong lòng Doãn Sắt cảm thấy vô cùng vui vẻ vì mưu kế của mình đã thành công. Khi nhìn về phía Thi Dương rốt cuộc vẫn nở nụ cười tán dương, thật may là đến lúc cần thiết Thi Dương vẫn rất hữu dụng.
Lục Dật Phàm vừa nhìn về phía Lục Dĩ Trạch ngồi ở chỗ đối diện trên ghế sa lon không nói lời nào, ánh mắt của anh vẫn chăm chú nhìn vào bàn tay Thi Dương đang nắm lấy tay Doãn Sắt, xem ra tâm tình cũng không quá tốt.
Lục Dĩ Trạch ngồi nhìn có chút không nhịn được, đứng lên: "Mọi người cứ nói chuyện trước đi, con về phòng nghỉ ngơi một chút."
**
Trò chuyện được một lúc lâu, Doãn Sắt bị Liên Ngọc Thanh kéo đến phòng ngủ chính nói chuyện.
"Sắt Sắt, ta cảm thấy có một số việc vẫn cần phải nói rõ ràng."
Doãn Sắt gật đầu, trước kai cô kính trọng Liên Ngọc Thanh, trên căn bản là bà nói gì cô nghe nấy.
"Ta biết rõ như vậy có lẽ là làm khó dễ con, nhưng mà —— cố gắng đừng tiếp xúc với Dĩ Trạch và Liên Tiếu nữa."
"Liên Tiếu đã quên hết mọi chuyện, có thể đối với chúng ta như vậy cũng là điều tốt. Con xuất hiện, nếu như nó lại nhơ ra, tất cả cố gắng của chúng ta đều uổng phí. Ta và cha của Liên Tiếu thật sự rất sợ khi phải nhìn thấy nó như vậy. . . . . ." Liên Ngọc Thanh có dụng ý nói với Doãn Sắt.
"Bác yên tâm, con sẽ không đi trêu chọc Lục Dĩ Trạch nữa." Dứt lời cô lại bổ sung thêm một câu, "Thi Dương rất tốt, con và Thi Dương sẽ phát triển thật tốt."
Mặc dù ban đầu tính tình Doãn Sắt đĩnh đạc như nam sinh, nhưng Liên Ngọc Thanh đã từng coi cô như con dâu của mình, cho nên khi Doãn Sắt nói như vậy thì trong lòng Liên Ngọc Thanh cũng không hề dễ chịu chút nào.
Thở dài, nghĩ tới bữa ăn tối vẫn còn đang chuẩn bị, có chút tiếc rẻ vỗ vỗ vai Doãn Sắt, trước khi đi còn nói với cô: "Sắt Sắt, bây giờ suy nghĩ lại mới thấy lúc ấy chúng ta đối với con quá cực đoan, thật xin lỗi."
. . . . . .
Gian phòng chỉ còn lại một mình Doãn Sắt, cô cũng theo sau, đi ra khỏi phòng ngủ chính, vừa bước một bước ra khỏi phòng đã bị một người mạnh mẽ kéo vào một gian phòng khác.phuonganhlqd
Cô bị dọa sợ suýt nữa thì kêu ra tiếng, miệng lập tức bị người ta che lại, cô nhìn thấy người kia là Lục Dĩ Trạch, lập tức ngừng miệng.
Vẻ mặt Lục Dĩ Trạch lúc này cũng không tốt, hơn phân nửa là bởi vì nghe được lời nói mới vừa rồi của cô, còn có nhưng hình ảnh vừa mới nhìn thấy kia nữa.
Doãn Sắt cắn một cái lên cái tay đang che miệng cô, Lục Dĩ Trạch bị đau, nhỏ giọng"A" một tiếng thu tay về, lập tức nghe thấy Doãn Sắt nén giọng nói bên tai anh: "Lục Dĩ Trạch, anh chính là một tên lường gạt!"
"Anh nói mẹ anh và em gái anh đều nhớ tôi, kết quả thì sao, một người hận đến nỗi không cần gặp lại tôi, một người thì đã quên tôi mất rồi!" Cô tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Anh thu tay vừa bị cắn đau lại, nghe cô nói hết cũng trả lời lại một câu: "Cũng vậy thôi, Sắt Sắt, em cũng lừa anh bao nhiêu chuyện."
Doãn Sắt ngẩng đầu lên cau mày nhướn mi hỏi "Nào có?"
"Chuyện tốt em và tổng giám đốc Thi thông đồng với nhau, Thi Dương đều nói cho anh biết rồi." Ánh mắt của Lục Dĩ Trạch yên lặng nhìn Doãn Sắt, trong ánh mắt còn mang theo sự quan sát tìm kiếm.
Trong đầu Doãn Sắt đang mắng tên phản đồ Thi Dương vô số lần, cũng không biết tiếp theo nên nói cái gì.
"Em cảm thấy anh sẽ trơ mắt nhìn Thi Dương chiếm tiện nghi của em sao?" Trong đầu xuất hiện hình ảnh Thi Dương nắm tay cô, ôm cô hoặc là hôn lên trán cô, từng trường hợp một.
"Hả?" Doãn Sắt có chút không biết làm sao, trong mắt lúc này đều là mê mang.
Lục Dĩ Trạch vẫn không quên nói đùa: "Ừ, đại khái khi đó, anh sẽ nhắm mắt lại."
Doãn Sắt lại bị Lục Dĩ Trạch đùa bỡn, chỉ cảm thấy bị anh cười không thú vị. Xoay người đã muốn đi ra ngoài, lại bị Lục Dĩ Trạch giữ lấy bả vai, ngay sau đó anh đỡ cằm cô, như anh nói, nhắm nghiền hai mắt trước mặt cô.
"Giống như thế này."
Nhếch miệng, một giây kế tiếp, nhắm chuẩn hôn lên môi cô.