Chương 7

Thế là kể từ hôm đó, Trí luôn ép tôi ra về rất trễ để ở lại giải toán. Và ngược lại tôi phải chở anh ta về coi như trả tiền dạy. Khổ nỗi, con trai 18 tuổi đầu không biết chạy xe cứ để tôi chạy.

Hôm nay thì tới tận 12 giờ tôi mới đưa Hòa trí về. Thấy trời còn nắng, anh ta cứ nằng nặc kéo tôi vào nhà, ăn cơm cùng gia đình anh. Tôi cũng mặt dày vào ăn nữa cơ.

Cô Thu - mẹ của Hoà Trí thấy tôi, bà niềm nở đón chào. Đúng lúc cả nhà chuẩn bị ăn cơm. Thầy Minh thì không thấy đâu, nên cô thu cứ nằng nặc cho tôi ăn cơm trước, anh Trí cũng phụ họa theo.

Trên bàn toàn là món ngon, cũng rất lâu rồi tôi chưa ăn những món ngon như thế, lòng tôi bỗng cảm thấy thật ấm áp, thì ra là mình đã cô đơn quá lâu...

" Ăn đi Linh, chắc mẹ con nấu mấy món này ăn nhiều, hôm nay thử của cô nhé? "

Trước vẽ niềm nở của cô Thu, tôi cúi gằm mặt xuống chén cơm, một lúc lâu mới ngước mặt lên, cười chua xót.

" Con không có mẹ "

Hòa Trí và cô Thu khựng lại. Anh cũng không biết rằng cô không còn mẹ, rõ ràng cô còn rất mạnh mẽ mà. còn cô Thu thì cảm thấy trống rỗng, đứa trẻ này thoạt nhìn rất hạnh phúc, cứ nghĩ nó có một bối cảnh êm đềm..

Chính lời nói của tôi đã làm cho họ bỗng chốc im lặng. Tôi cảm thấy áy náy, bèn định lên tiếng thì đâu ra tiếng thầy Minh vọng vào.

" Bà Thu, bà coi thằng con chết tiệt của bà hơn một tuần này toàn để tôi chờ rước sau đó chuồng về. Lần sau để nó tự đi xe "

" Đúng rồi Trí, nay sao hết thấy con chạy chiếc SH ba mẹ mua? "

Mọi người nói chuyện thản nhiên như thế đâu ai biết rằng trí đang rất khó xử bởi ánh mắt của tôi. Nào là không biết chạy xe, thầy Minh không rước, tất cả đều là chiêu trò hết! tôi liếc nhìn Trí vừa lúc thầy Minh bước vào. Thầy Minh thấy tôi liền bất ngờ. thay đổi sắc mặt.

" Trí, ba bảo con tập chạy xe đi mà? Sao cứ để em Linh rước hoài thế? "

Thầy Minh vừa nói vừa nháy mắt với Hòa Trí, nhưng khả năng ứng xử của con trai ông Minh lại không giỏi như thế. Hòa Trí lắp bắp..

" À..... con.. "

" Thì ra anh Trí biết chạy xe, vậy mà còn hay bắt con chở cơ đấy "

Tôi cười gượng gạo, giọng nói có hơi nhấn mạnh. Trí cúi mặt không dám nhìn tôi. Cô Thu không hiểu tình hình, bèn nói thêm.

" Từ đầu năm nay nó cứ bắt thầy Minh Chở nó suốt. Con có thấy nó hư không chứ? "

" Mẹ.. "

Thầy Minh bây giờ cũng ngồi vào bàn ăn, thầy nhanh chóng chuyển chủ đề khác khiến cho Trí đỡ gượng gạo...

Sau bữa cơm, tôi nhanh chóng ra về, cô Thu và Hòa Trí cùng đưa tôi ra ngoài. Sau đó còn dúi vào tay tôi một hộp bánh su kem.

" Bánh su cô làm cũng ngon lắm, con mang về nhà ăn nha. Khi nào bận không nấu cơm cứ qua nhà cô "

" Ngày nào con bé chả đưa con về hả mẹ? "

Mắt cô Thu chợt khựng lại ở chiếc xe điện cũ kĩ của tôi, cô có chút Chau mày. Tôi cũng không hiểu ý của cô ra sao. bèn ngoan ngoãn nhận hộp bánh su đầy ụ trên tay cô.

Ngọc Linh vừa đi, bà mẹ nào đó vốn xưa nay hiền từ, lại kéo tai con trai quý tử của mình vào nhà.

" Trịnh Văn Minh ông xem nhà có chiếc xe SH mà không chịu đưa con gái nhà người ta đi học mà bắt con bé chở nó bằng xe điện cũ. Hôm nay tôi phải dạy lại thằng trai vô nhân tính này của ông! "

Trí bị mẹ kéo tai thì là lên.

" Á từ từ mẹ ơi "

......

Còn tiếp.