Chương 1.2: Tầm thường, vô vị

Ngày giông bão này, thực sự vẫn khó chịu như mọi khi.

Giang Sắt xoay người, bước trở về.

Giống như khi đến đây, bước chân của cô vẫn nhẹ nhàng và vững chắc, không có một chút tiếng động nào.

- - -

Trong thời gian ngắn kể từ khi cô rời đi, đã có người chờ ở trong phòng của cô.

Quý Vân Ý và một số nhà thiết kế thời trang đang đợi trong phòng, một người trong số họ đang cầm một chiếc váy trên tay.

Giang Sắt vừa bước vào, Quý Vân Ý đã ra hiệu cho người đàn ông tiến lên và nói: "Y phục đã được đưa đến rồi, con có thể thay nó ngay bây giờ. Từ giờ trở đi, con không thể ăn, và hãy uống ít nước nhất có thể."

Giang Sắt nhìn chiếc váy thời trang cao cấp.

Đó là một chiếc váy cúp ngực, với những bông hoa thêu cổ điển giấu trong các lớp váy, bông hoa ở giữa được khảm những viên kim cương, khi bước đi, giống như những vì sao trên trời rơi xuống, vừa phức tạp, đoan trang lại có chút mộng mơ.

Khi quyết định màu sắc của chiếc váy, Quý Vân Ý thích những viên kim cương đen trên nền váy trắng, nhưng Giang Sắt lại cố tình chọn váy màu đen.

Chỉ bởi vì Lục Hoài Nghiên thích mặc quần áo màu đen.

Giờ phút này, Giang Sắt chỉ cảm thấy màu đen đặc như mực kia thật chói mắt và khó chịu.

“Đổi cái khác.” Nhẹ giọng nói một câu, cô liền đi đến phòng thay đồ.

Thấy cô như vậy, Quý Vân Ý biết cô lại bắt đầu chống đối, nụ cười trên mặt cũng có chút nhạt đi.

Vừa định nói gì đó, Giang Sắt đột nhiên dừng lại.

“Quên đi, vẫn mặc bộ này, không đổi nữa.” Cô nhẹ giọng nói: "Bộ váy này là tôi tự chọn, sao lại không mặc được chứ?”

Những lời nói kỳ lạ, không giống như một câu hỏi, mà giống như tự hỏi và tự trả lời hơn.

Mấy nhà thiết kế cùng cụp mắt xuống, ngượng ngùng cúi đầu.

Mà có vẻ Quý Vân Y cho tới giờ vẫn chưa chú ý tới sắc mặt tái nhợt bất thường của Giang Sắt, bà nhìn Giang Sắt, sau đó nhanh chóng đảo mắt nhìn những người khác trong phòng.

"Mấy người ra ngoài trước đi."

Sau khi mọi người ra ngoài, Quý Vân Ý đích thân cầm chiếc váy, mặc cho Giang Sắt.

Hai mẹ con đứng trước gương trang điểm.

Bộ váy đen làm nổi bật cô gái trong gương, tựa như đóa hoa trà trắng nở rộ trong đêm tối, thánh thiện và cao quý, khuôn mặt trắng bệch như tuyết của Giang Sắt lúc này, lại mang đến một cảm giác tan nát nhàn nhạt.

"Sắt Sắt, nụ cười của con đâu?"

Khi Giang Sắt nghe thấy điều này, khóe môi cô khẽ nhếch lên, tạo một độ cong hoàn hảo.

Quý Vân Y lúc này mới lộ vẻ hài lòng: "Con mới tới phòng sách à?"

"Vâng."

Anh mắt Quý Vân Y đột nhiên trở nên sáng tỏ, nhưng cũng không hỏi Giang Sắt tới phòng sách tìm ai, mà chỉ hỏi cô: “Vòng tay ngọc Phó gia gửi tới, con tự đeo hay để mẹ đeo?”

Vấn đề chọn một trong hai, kết quả chỉ là một.

Chiếc vòng này, tối nay cô nhất định phải đeo.

Giang Sắt cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc trên bàn trang điểm.

Đó là một khối ngọc bích màu xanh lục thủy tinh, nước trong và chất lượng ngọc sáng, người ta nói rằng đó là một món đồ cổ được Phó gia mua lại từ một nhà đấu giá ở thời kỳ đầu của Trung Hoa Dân Quốc.

Tặng một chiếc vòng tay như vậy để mừng Giang Sắt trưởng thành, cho thấy sự chân thành của Phó gia.

Giang Sắt biết ý nghĩa của việc đeo chiếc vòng này.

Cũng biết cô có trách nhiệm đeo chiếc vòng này.

Cô ngước mắt lên hỏi Quý Vân Y: “Có phải mẹ bảo anh trai đi tìm Lục Hoài Nghiên không?”

"Anh trai con không muốn chúng ta hy sinh hôn nhân của con để đổi lấy sự hợp tác. Thằng bé nói với ta con đã có người mình thích, mặc dù nó không nói con thích ai." Quý Vân Ý cười dịu dàng: "Nhưng Sắt Sắt, hai năm nay con đã theo ta và A Lễ chạy qua Lục gia biết bao lần rồi? Nếu không phải vì thích Lục Hoài Nghiên, với tính khí của con, làm sao có thể đi cùng ông Lục đi xem kinh kịch mà con chưa bao giờ thích? Lục gia rất tốt, nhưng thằng bé kia của của Lục gia…”

Nhận thấy điều mình sắp nói không phù hợp, Quý Vân Ý cắt ngang cuộc nói chuyện, đi thẳng qua Giang Sắt, nắm lấy tay trái của cô, đeo chiếc vòng ngọc vào cổ tay mảnh khảnh của cô.

"Bây giờ con đã biết Lục Hoài Nghiên không có ý gì với con, con cũng nên nhìn nhận thực tế đi. Từ bỏ một cách khôn ngoan vẫn tốt hơn là cố chấp một cách mù quáng. Phó Tuyển là một lựa chọn rất tốt, cho dù đó là cho con hay Sầm gia."

Quý Vân Ý ấn nhẹ vào vai Giang Sắt, ra hiệu cho cô nhìn vào gương.

"Giang Sắt, đừng quên, con họ Sầm."

Đừng quên, con họ Sầm.

Giang Sắt nhìn hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau trong gương, và suy nghĩ của cô đã đóng băng trong giây lát vì những lời này.

Không, không đúng.

Họ của cô không phải là Sầm.

Cô ấy là Giang Sắt, không phải Sầm Sắt của Sầm gia, Bắc Thành.

- - -

Trong căn phòng tối om, rèm cửa được kéo kín để ánh sáng không lọt vào được.

Giang Sắt mở mắt trong bóng tối.

Cô ngẩn người vài giây, nhanh chóng phát hiện mình lại nằm mơ, giấc mơ lần này mang nhiều hoài niệm hơn, chính là ngày lễ trưởng thành.

Đã bao lâu rồi cô không mơ về tuổi mười tám của mình nhỉ?

Khi đó cô vẫn là Sầm Sắt, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Sầm gia.

Và khi đó Phó Tuyển vẫn chưa chết.

Cách tấm rèm cửa, không cách nào nhìn được bầu trời bên ngoài, vì vậy Giang Sắt không thể làm gì khác ngoài rời khỏi chiếc gối, nhìn điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ.

5 giờ 59 phút, một phút trước khi báo thức được đặt.

Sau một lúc, tiếng chuông báo thức vang lên, một bản ghi nhớ hiện ra trong Calender…

[8 giờ tối, sân bay quốc tế Bắc Thành, đón Sầm Dụ.]

Giang Sắt ấn tắt điện thoại.

Trong bóng tối, cô chậm rãi thở ra một hơi.

Sầm Dụ là đàn em ở trường của Giang Sắt, đồng thời cũng là thiên kim chân chính của Sầm gia.

Sau khi đón Sầm Dụ trở lại Sầm gia, cuộc sống nhầm lẫn trong 23 năm của họ sắp trở lại đúng hướng.