Tiếng chuông vào học vang lên, An cùng các bạn học sinh khác nhanh chóng ổn định tại chỗ ngồi của mình. Giáo viên Ngữ Văn, cô Thanh Hà, bước vào lớp với nụ cười ấm áp và giáo án để dạy học. Cô đặt sách lên bàn và bắt đầu giờ học bằng cách đọc một bài thơ của Xuân Quỳnh, cả lớp im lặng lắng nghe.
An thầm nghĩ: "Trong giấc mơ cũng phải nghe giảng sao? Thôi ít nhất không phải làm việc là được rồi. Mơ mà còn phải làm việc chắc tui khóc ngất mất thôi"
"Mời bạn Minh An đọc bài thơ nào".
Nghe cô Thanh Hà nhắc đến tên khiến An giật mình. Cô lại nhớ về ngày xưa, khi đó bản thân không biết bị sao nên mỗi lần đọc văn hay thơ đều cảm giác không có hơi, việc đọc khiến cô cảm thấy hết sức khó khăn. Ánh mắt của bạn bè và cô giáo đổ về phía cô.
An đọc bài thơ Đồng Chí của tác giả Chính Hữu với chất giọng trầm ấm:
"Đồng Chí
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ
Đồng chí! Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay.
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai, quần tôi có vài mảnh vá,
Miệng cười buốt giá, chân không giày.
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo." (1).
Kết thúc bài thơ một cách suôn sẻ, cô cảm thấy quá đỗi tự hào về bản thân. Cảm giác này thật khó diễn tả, kiểu như gỡ được một nưt thắt trong lòng vậy. Đúng là trưởng thành cũng có cái tốt, cô của hiện tại đã tự tin đọc thuần thục hết mấy chục trang A4, nên bài thơ thì có nhằm nhò gì.
"Tốt lắm. Mời bạn Minh An ngồi xuống." Cô Thanh Hà nói xong, tiến hành phân tích bài thơ. Cứ thế tiết học 45 phút trôi qua.
Hết tiết ngữ văn lại đến tiết toán, rồi tiết sinh học, lịch sử và cuối cùng là giáo dục công dân. Một buổi học cứ như thế mà kết thúc. Cô đứng dậy, thu dọn sách vở và bước ra khỏi lớp học. Bên ngoài, tiếng học sinh ùa về náo nhiệt. Ánh nắng mặt trời chói chang khiến An nheo mắt lại. Vậy mà cô vẫn nằm mơ chưa tỉnh. Giấc mơ này dài ghê. Có phải có chút hơi kỳ lạ không nhỉ?
(1) Bài thơ: Đồng chí (Chính Hữu - Trần Đình Đắc).