Chương 6
Một cuộc diễu hành của những người hầu mang vẻ mặt sợ hãi đem các vali và hòm da đựng quần áo của Lily ra xe. Chiếc xe đã đóng cửa được trang hoàng bằng nước sơn bóng và biểu tượng nhà Raifords. Alex đã trao cho người lái xe những chỉ dẫn dứt khoát phải chở Lily tới nhà của cô ở London và quay lại không trì hoãn.
Một giờ được phân phối của Lily gần như đã hết. Quan tâm đến từng phút trôi qua, cô lang thang trong dinh thự để tìm cha cô. Ông đang ở trong một phòng khách nhỏ trên tầng, ngồi ở một chiếc bàn trĩu nặng những quyển sách.
“Papa,” Lily nói yếu ớt.
George Lawson báo cho con gái biết ông đã nhận thấy cô với một cái liếc qua vai. Ông đẩy thẳng chiếc kính. “Ngài Raiford đã thông báo cho bố biết rằng con sắp đi.”
“Con đã bị ép phải đi.”
“Bố đã chờ điều đó,” ông đáp lại thảm não.
“Bố có nói gì để biện hộ cho con không, Papa?” Trán Lily nhăn lại. “Bố có nói với anh ta rằng con nên được cho phép ở lại không? Hay bố vui mừng vì con sẽ đi? Bố có sự thiên vị theo cách này hay cách khác không?”
“Bố có việc đọc sách phải làm,” George nói theo cách ngớ ngẩn, ra dấu tới các quyển sách của ông.
“Vâng, tất nhiên,” Lily lẩm bẩm. “Con xin lỗi.”
Ông xoay người trong ghế để đối diện với cô, nét mặt ông rối bời. “Không cần phải xin lỗi, con gái. Bố không còn bị ngạc nhiên bởi bất kỳ điều gì con làm hay bất kỳ sự rối loạn nào con gây ra nữa. Bố đã ngừng ngạc nhiên từ cách đây rất lâu rồi. Con không bao giờ làm bố thất vọng vì bố chưa bao giờ chờ mong gì ở con.” (oa oa, thương Lily quá, >_