Mặc dù là ván Tinh Nhuệ nhưng mọi người phối hợp rất hoàn mỹ, khiến ván đấu nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dễ dàng giành lấy top 1.
Trong ván này, Cố Sênh đạt được danh hiệu MVP, 14 mạng, KD cũng tăng lên một ít.
Bắn một ván tốn hai mươi phút, vừa hay món mộc nhĩ trộn rau cuối cùng cũng được bưng lên, mọi người đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.
Bên này, Phương Nhiêu cười hỏi Cố Sênh: “Sau này có thời gian thì tổ đội chơi tiếp không?”
Cố Sênh không trả lời.
Dù sao Chu Thành vẫn còn bên cạnh, vì vậy cô đưa đôi mắt sũng nước nhìn về phía anh ta.
“Có chơi thì rủ thêm anh nữa.”
Nghĩa là lúc không có anh ta, cô không thể tùy ý chơi với Phương Nhiêu.
Ấn tượng của Trần Hồng với Cố Sênh không tệ, vì thế cô ta chủ động rủ cô đi toilet rửa tay.
Phương Nhiêu nhìn bóng lưng hai người, khóe miệng cong lên, không nhịn được hỏi Chu Thành: “Cậu tìm được báu vật lớn này ở đâu thế? Trông ngoan ngoãn ghê.”
Chu Thành gật đầu, đôi mắt màu mực ánh lên vui vẻ: “Đúng thật là rất ngoan ngoãn.”
Trong toilet, Cố Sênh xịt nước rửa tay vào trong lòng bàn tay, chậm rãi xoa đều cho đến khi nước rửa tay nổi lên bọt bóng màu trắng.
Trần Hồng nâng mắt liếc nhìn người trong gương.
Cô gái có làn da trắng mịn, gương mặt xinh đẹp còn mang theo chút mũm mĩm của trẻ con nhưng không có chút ngây thơ nào, ngược lại tràn đầy mị hoặc.
Hơn nữa ngũ quan của cô vô cùng đẹp, là kiểu đẹp hài hoà không thêm không bớt một phân nào.
Bản thân Trần Hồng là sinh viên nghệ thuật, nhan sắc cũng được xem là xuất chúng trong đám nữ sinh ở trường, nếu không Phương Nhiêu cũng sẽ không chọn cô ta.
Trần Hồng đã gặp qua rất nhiều nữ sinh hấp dẫn ở khoa vũ đạo nhưng công bằng mà nói, dung mạo của Cố Sênh đúng là cực phẩm trời ban.
Nếu nhìn từ góc độ của đàn ông, Trần Di Hàm là loại mỹ nữ xinh đẹp, mặn mà thì Cố Sênh lại thuần khiết đến cực điểm.
Cùng là con gái, Trần Hồng cảm thấy hai người họ có thể đè bẹp bất kỳ cô gái nào bên cạnh mình.
Nếu nói khách quan thì Trần Hồng thích ở cùng với người điềm tĩnh, hiền lành như Cố Sênh hơn Trần Di Hàm lạnh lùng, xa cách.
Hôm nay ra ngoài chơi, Trần Hồng cũng cảm nhận rõ ràng Trần Di Hàm không thích cô ta và Tô Tiểu Tiểu.
Hay nói đúng hơn là Trần Di Hàm xem thường bọn họ, bởi vì bọn họ chỉ là vật phụ thuộc của đàn ông, còn không được tính là tình nhân.
“Cô quen biết Chu Thành như thế nào vậy?” Trần Hồng rửa tay, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Cố Sênh vẫn không lên tiếng, tiếp tục cọ rửa hai tay.
Lông mi cong dài rũ xuống, tạo ra một bóng mờ dưới mắt.