“Trần Hồng, sinh viên âm nhạc Học viện Nghệ thuật Giang Thành.” Cô gái không chút sợ hãi, cười tủm tỉm tự giới thiệu mình.
Cô gái này thoải mái phóng khoáng, làm cho người ta có ấn tượng rất tốt.
Lúc này ánh mắt mọi người mới chú ý tới bên cạnh Chu Thành còn có một cô bé khác.
Thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu xanh xen trắng, buộc đuôi ngựa cao, khuôn mặt trắng nõn vừa thuần khiết vừa gợi cảm, trong mắt giống như đầm không sóng, dịu dàng như nước.
“Đây là Cố Sênh, lúc trước từng nhắc qua với các cậu.” Chu Thành cười kéo Cố Sênh đến bên cạnh mình.
Cố Sênh lập tức nở nụ cười ngọt ngào với mọi người.
Từ lúc nãy, Liên Từ đã bắt đầu chú ý đến cô, trong lòng thầm than: “Mẹ nó, thật thuần khiết! Chẳng trách khoảng thời gian này Chu Thành ít khi ra ngoài tụ họp, thì ra là mới lầu vàng giấu mỹ nhân đây mà.”
Dường như Chu Thành luôn thích kiểu thiếu nữ non nớt đến có thể véo ra nước thế này, không biết lúc ở trên giường có thuần khiết như vậy hay không.
Dù sao cũng là cô gái mà bạn thân đưa đến, bọn họ cũng không thể nhìn người ta lâu được.
Mọi người đều không cố ý giới thiệu chính mình, nhưng trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau Cố Sênh cũng có thể phán đoán được ai là ai.
Người đeo kính mắt viền bạc, thoạt nhìn có vẻ nhã nhặn nhưng tính cách thú vị là Liên Từ, mà người đàn ông đầu đinh kia là Phương Nhiêu.
Đại khái là liên quan tới nghề nghiệp nên dáng người của bọn họ đều từ một mét tám trở lên, thân cao chân dài, cộng thêm khuôn mặt cũng đẹp, lúc đứng cùng nhau chính là cảnh đẹp ý vui.
“Hoài Bắc, Di Hàm, hai người mắt đi mày lại đã rất lâu rồi, thật sự xem bọn tôi như không tồn tại à? Di Hàm, em cũng không thể đứng núi này trông núi nọ nha, không phải chỉ quan tâm Trang Chu thôi sao? Hoài Bắc nói chuyện với em sao em lại vui vẻ như vậy?”
“Em thích nói chuyện với Hoài Bắc đấy, anh ghen tị à?” Trần Di Hàm xoay người, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy vui vẻ.
Sự xinh đẹp của Trần Di Hàm hiển lộ hết ra ngoài, còn là loại cực kỳ có lực công kích.
Cho dù là nam hay nữ, lần đầu tiên nhìn cô ta đều không tự giác nín thở thầm than “báu vật”, cô ta rất xứng với hai chữ này.
Vì vậy người ở đây không tự chủ được so sánh loại đẹp có tính kí©h thí©ɧ thị giác này với loại thuần khiết đến véo ra nước bên cạnh Chu Thành.
Cố Sênh cũng xinh đẹp, nhưng cũng chỉ có thể khiến người ta cảm giác được “thuần khiết”, loại “thuần khiết” này tạo nên tương phản rất lớn với sự tươi đẹp của Trần Di Hàm.