Chương 8: Ngày sinh nhật cũng là ngày bố mẹ mất

Lần này cô trực tiếp bắt taxi đến thẳng ngân hàng, cuối tuần nên ngân hàng vắng khách hơn, cô mở tài khoản và gửi số tiền đúng 10.000 tệ.

Vào mùa xuân năm thứ hai đại học, Trần Kỳ rất ít khi về nhà, bởi vì Trần Hạo Nam sắp thi đại học, mẹ Trần thì bận rộn bồi bổ con trai ngày ba bữa, vì thế bận đến mức không có thời gian quan tâm.

Cuộc tuần, Trần Kỳ làm thêm tại một nhà hàng hamburger gần trường. Hầu như tất cả nhân viên part time của cửa hàng burger đều là bạn cùng trường với cô, bên cạnh đó còn có sinh viên từ các trường khác.

Không phải chi phí sinh hoạt không đủ, căn bản chương trình học cũng không bận rộn, cô muốn làm thêm để có thêm thu nhập, hơn nữa, số tiền Trần Hạo Nam đưa cũng đủ tiêu nửa năm, cộng số tiền cô tiết kiệm vào, hoàn toàn không đυ.ng tới của hắn một xu.

Cô cũng rất hài lòng với việc thanh toán theo giờ làm việc của cửa hàng.

Trần Kỳ nhanh nhẹn gom hộp giấy trên bàn, cẩn thận lau khô bàn ăn, điện thoại trong túi chợt vang lên, cô bước nhanh hai bước, bưng khay trong tay vào phòng bếp, nghe điện thoại.

"Chị ở đâu?"

Cô đáp, "Chị đang làm việc!"

“Ra ngoài!” Hắn nói xong hai chữ liền cúp điện thoại.

Khi Trần Kỳ bước ra khỏi cửa hàng hamburger, cô nhìn thấy đám nữ sinh mỉm cười ngại ngùng bước vào cửa hàng, họ thì thầm với nhau: "Đúng là rất đẹp trai, chân còn dài nữa!"

"Giống ngôi sao!"

Trần Hạo Nam ở bên ngoài cửa hàng, hắn ngồi trên một chiếc xe môt. Một chiếc áo phông trắng đơn giản, bên ngoài là một chiếc áo khoác denim cũ kỹ màu sẫm, tay áo xắn lên một nửa.

Trần Hạo Nam thấy cô chậm rãi đi tới, sốt ruột nói: "Lại đây nhanh lên!"

Cô hướng vế phía hắn chạy chậm hai bước, ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy? Tiểu Nam, chị đang đi làm!"

Hắn nói, "Xin nghỉ đi!"

Cô biết tính tình của em trai mình, nói một là một nên chỉ còn cách xoay người xin nghỉ, quản lý cửa hàng cũng rất tốt bụng mà cho cô nghỉ việc.

Cô vừa mới ngồi lên xe máy của hắn, hắn liền thô bạo ấn hai tay cô lên bụng mình, "Ôm chặt vào!"

Trung tâm thành phố vào cuối tuần vô cùng đông đúc, nhưng hắn lái xe càng lúc càng nhanh, Trần Kỳ chỉ có thể áp mặt cô thật chặt vào lưng hắn, không chút động đậy.

Trần Hạo Nam nhìn xuống đôi tay đang ôm lấy eo mình, lòng bàn tay siết chặt thành nắm đấm, khóe môi cong lên.

Xe moto dừng lại ở cửa sau quán bar, hắn kéo tay cô đi xuyên qua cửa sau và bước vào một hộp đêm.

Trên bàn trong phòng là một chiếc bánh kem tinh xảo, người phục vụ đang cúi xuống thắp từng ngọn nến trên chiếc bánh.

Trần Kỳ nhìn chiếc bánh và không nói gì, đôi mắt cô đột nhiên trở nên lấp lánh, làn da của cô tái nhợt như tờ giấy, cô chợt nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu. Năm ấy, khi cô 8 tuổi, cũng là ngày sinh nhật của cô, bố mẹ cô đưa cô ra ngoài tổ chức sinh nhật, sau khi ăn bánh kem xong, cả nhà ba người lái xe về nhà thì trời bất ngờ đổ mưa lớn.

Những chiếc xe phóng nhanh trên đường đều hối hả chạy về nhà.

Xe của bố cô đã va chạm với một chiếc xe buýt đi ra khỏi thành phố, mặc dù bố cô đã tránh kịp thời nhưng do quán tính và đường trơn trượt mà xe đã bị lật.

Cô ngồi trên ghế trẻ em ở phía sau xe, cánh tay cô bị gãy và bố mẹ cô đã ra đi vào ngày hôm đó.

Kể từ ngày hôm đó, cô đã không có một cái sinh nhật nào.

Hắn đi tới đẩy cô ngồi xuống ghế sofa, Trần Hạo Nam quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm: "Sinh nhật vui vẻ, chị, chuyện cũ qua rồi, không phải lỗi của chị."

Cô vừa cười vừa khóc, một bên trừng mắt nhìn hắn, một bên nước mắt lã chã rơi.