Chương 4: Không có quan hệ huyết thống

“Chị!” Giọng nói khàn khàn đang trong giai đoạn vỡ giọng vang lên.

Nằm đọc sách, cô dần dần cúi đầu xuống, cuốn sách trên tay rơi xuống bên gối.

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt vào người cô nhè nhẹ.

Đôi khi Trần Hạo Nam cảm thấy đau lòng cho sự nhút nhát của cô, nhưng thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy biết ơn vì sự nhút nhát này, có lẽ chỉ có như thế hắn mới có thể nhìn thấy cô rõ ràng dưới ánh sáng như vậy.

Trong giấc ngủ say, cô không cảm giác được cặp mắt như sói đói đang bao trùm lấy mình, chiếc váy ngủ rộng rãi thực ra cũng không dài, rộng thùng thình che nửa bờ mông cô.

Chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ màu trắng tinh lộ ra ngoài, một mảnh vải nhỏ bao quanh chiếc bờ mông tròn trịa của cô.

“A!” Cảnh tượng trước mắt lẳng lặng kí©h thí©ɧ, Trần Hạo Nam khó có thể tự chủ được mà bắn ra.

Lớp dịch trắng đυ.c bắn tung tóe lên khuôn mặt ngọt ngào, áo phông và bắp chân thon thả của Trần Kỳ, nhưng chỉ là qua màn hình thủy tinh lạnh lẽo.

Cô ngủ lẳng lặng ngủ rất ngon giấc.

Vào thứ bảy, hai chị em ăn tối xong liền đi ra ngoài, chẳng qua là một người muốn đến thư viện, một người muốn đi học thêm.

"Tiểu Nam, có cần chị dạy kèm cho em không?"

“Không cần!” Âm thanh của hắn trầm thấp lạnh lùng, mặc dù hai người cùng nhau đi ra ngoài, nhưng đôi chân dài của hắn bước càng lúc càng nhanh.

Không phải cô không biết hắn là người lạnh lùng, tuy hai người không có quan hệ huyết thống nhưng cô vẫn luôn coi hắn như em ruột của mình.

Trước đây, cô vẫn luôn dạy kèm cho hắn ở nhà, khi cô vào đại học, hắn nói với bố mẹ sẽ ra ngoài học thêm, nhưng cô chưa bao giờ cho hắn đi học thêm.

Cô chạy hai bước đuổi theo, "Em làm sao vậy? Tiểu Nam."

Hắn phớt lờ cô và đi thẳng.

Cô tức giận nắm lấy quai balo của hắn. "Chờ chị với!"

“Buông ra!” hắn quay đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia hung tợn, cô có chút co rúm người rồi buông tay ra.

Hắn leo lên một chiếc xe buýt, sau khi xe đi rất xa, hắn mới quay đầu lại nhìn qua khung cửa sổ, cô vẫn đứng ở trạm dừng, bóng hình lẻ loi.

Hắn quay đầu lại và cắn môi dưới.

Hà Hướng Đông cho hắn châm một điếu thuốc, "Sao vậy, anh Nam? Anh khó chịu à?", Nhìn vẻ mặt không mấy vui vẻ của Hạo Nam.

Trần Hạo Nam hút điếu thuốc một hơi sâu, vừa ngồi bên cạnh Diêm Diễm vừa cắn điếu thuốc.

Diêm Diễm lấy ra một gói tiền từ chiếc balo bị ném ở dưới đất, ném một gói tiền cho hắn và Hà Hướng Đông.

Hà Hướng Đông bắt lấy, cười nói: "Thật không ngờ, em vẫn được trả tiền, cảm ơn đại ca."

Cả ba người sinh cùng năm, nhưng sinh nhật của Hà Hướng Đông là nhỏ nhất.

Cuối tuần đi bảe cuồng nhiệt thật đúng là nhiệt tình thực sự.

Đây là quán bar sầm uất nhất thành phố, mỗi khi đến cuối tuần, lượng tiêu thụ đồ uống tại boong tàu tối thiểu là 10.000 tệ, không gì có thể ngăn cản được đám người cuồng nhiệt.

Vào cuối tuần, ngoài việc có nhiều loại rượu ra thì ở đây còn có biểu diễn.

Tuần trước, quán bar có một ban nhạc mới. Buổi biểu diễn đó đã hoàn toàn thổi bùng hội trường.

Tối nay, trong quán bar có nhiều người hơn trước, vì thế dẫn tới việc quản lý quán bar ra lệnh cho đàn em đúng 8 giờ canh ở cửa cấm người vào.