Chương 6: Vậy để con vào phòng thay quần áo trước nhé ba

Chu Song Song cho rằng là do mình nghe lầm, ba đang bảo cô không mặc áo khoác để cho ông lấy số đo sao? Đúng vậy, không mặc áo khoác, không phải là không mặc quần áo, bên trong vẫn còn áo ngực, nhưng mà, dù cô có nhỏ, cũng đã là cô gái mười tám tuổi rồi đấy, ở thời cổ đại, tuổi này không biết chừng đã ba năm ôm hai đứa rồi!

Cô gái lớn như vậy, lại chỉ mặc nội y đối diện với ba mình thôi sao? Hình ảnh kí©h thí©ɧ quá, cô không dám tưởng tượng, nhưng vẻ mặt của ba tự nhiên bình tĩnh chân thành đến thế, cứ như chỉ cần cô lộ ra một chút xíu do dự và cự tuyệt thôi, cũng đã làm bẩn tư tưởng thuần khiết của hắn, phủ định tay nghề tuyệt vời của hắn.

“Ồ. . .” Chu Song Song mềm lòng, sợ hãi, cô cứ thế nghe thấy mình ừ một tiếng, cô không đồng ý cũng phải đồng ý, vừa không thể để cho ba đau lòng, cũng không thể để cho hắn nhìn ra vẻ mất tự nhiên của mình được, là con gái của một người cao thượng không nhuốm bụi trần, đến ngay cả cơ thể của đàn ông cũng chưa từng được nhìn thấy lại chứa toàn là mấy tư tưởng xấu xa không thể để lộ ra ngoài ánh sáng như thế này là chuyện gì đây!

Cho nên, cô lộ ra biểu tình vô cùng hồn nhiên: “Vậy để con vào phòng thay quần áo trước nhé ba.”

Chu Nguyên Hàn thở dài: “Con cởϊ qυầи áo ướt ra là được, không phải ba vừa vặn giúp con lấy số đo đây sao?”

Chu Song Song kêu oan trong lòng, cô cũng không có ngốc đến thế có được không hả, chẳng qua là do cô ngại cởϊ qυầи áo ở trước mặt hắn thôi, muốn trở về phòng cởi đồ rồi mới đi ra.

Cơ mà, hiện tại bị ba nói toạc ra rồi, cô cũng không thể có gì nói nấy được, vậy thì còn đo ngực như thế nào nữa? Chẳng phải là xấu hổ đến tận cùng luôn rồi à.

Cho nên, cô đành phải đứng thẳng, tay đặt lên nút áo sơ mi, nút áo bình thường không có gì khó cởi vào lúc này lại giống như sắt nung, làm thế nào cũng không tháo ra được.

Đừng trách cô khẩn trương, cô chưa từng cởϊ qυầи áo trước mặt đàn ông, huống chi người đàn ông này còn là ba ruột của cô, huyết thống cấm kỵ cộng thêm khác biệt giới tính, áp lực gấp đôi khiến cho cô gần như không thể thở nổi.

Chu Nguyên Hàn thấy con gái đỏ mặt cúi đầu, đang dùng hết sức so tài với nút áo, thế nhưng hơn nửa ngày cũng cởi không ra, hắn thật sự nhìn không nổi nữa, sờ sờ đầu của cô yêu chiều nói: “Con đấy, từ nhỏ đã vụng về như thế rồi, để ba làm cho nào.”

Chu Song Song vừa nghe đã muốn từ chối, nói ba cô cởϊ qυầи áo cho cô là chuyện gì đây?

Thế nhưng, tay của ba đã đặt lên cổ áo của cô.

Cô nín thở, sợ hơi thở của mình phả vào mặt của ba, người đang cách cô cực kỳ gần!

Sao mà không gần cho được? Cô có thể nhìn thấy rõ ràng râu trên mép hắn, đôi môi tươi tắn đang mỉm cười, trượt xuống, là yết hầu tinh xảo của hắn.

Nhìn yết hầu nhấp nhô lên xuống của hắn, cô nhịn không được mà muốn sờ một cái, không dám nhìn nữa, ánh mắt liếc lên trên, rồi lại nhìn thấy sống mũi cao thẳng của hắn, không tự chủ được nghĩ đến câu nói mà bạn cùng phòng âm thầm nói với cô: Đàn ông là một giống loài thần kỳ, bàn tay to lớn của bọn họ không chỉ có thể làm cho ngực của phụ nữ lớn lên, xem độ cao sống mũi cũng có thể nhìn ra được thứ đồ chơi kia của họ lớn lên như thế nào.