Cô tên là Tô Vãn Vãn, năm nay mười tám tuổi.
Tốt nghiệp trung học, nhưng thi rớt đại học, tương lai mờ mịt, may mắn là cô sở hữu ngoại hình rất xinh đẹp.
Ba cô nhờ người giới thiệu cho cô một chàng trai có điều kiện gia đình không tệ, tên anh là Cận Phong.
Nghe nói cô lấy chồng không cần làm việc, cứ ở nhà làm bà nội trợ là được.
Cô và anh gặp nhau vài lần đã định ra ngày kết hôn, cũng chính là hôm nay.
Nhưng mà ngay hôm nay, Cận Phong trên đường tới đón dâu thì bị xe đυ.ng.
Cô ngồi xe hoa đi thẳng tới bệnh viện.
Người đàn ông lẽ ra phải hòa làm một với cô tối nay giờ đã rơi vào trạng thái thực vật và đang ngủ trong phòng bệnh.
Cô hơi bối rối.
Bạn bè người thân đều khuyên cô, dù sao vẫn chưa làm nghi thức gì, giấy chứng nhận kết hôn vẫn chưa lãnh, nên là huỷ hôn đi,
Chẳng lẽ cô thật sự phải đi hầu hạ một người thực vật?
Mẹ cô mất sớm, ba cô tái hôn, mặc dù không ngược đãi cô, tình cảm với cô cũng rất bình thường.
Người đó và ba cô có con riêng, họ mới giống như người một nhà.
Cô như người ngoài.
Cho nên cô lại về nhà mẹ đẻ thì có ý nghĩa gì.
Cô 18 tuổi rồi, cũng có thể độc lập được rồi.
Nếu quả thật không thể ở lại nhà họ Cận, cô sẽ ra ngoài làm công nuôi sống chính mình.
Cô nghe nói mẹ Cận Phong cũng qua đời sớm, trong nhà bây giờ chỉ có một người cha.
Cho nên nếu cô đi, chỉ còn lại một ông già chăm sóc cho đứa con trai người thực vật của mình.
Nghe trong lòng rất khổ sở, cô cũng hơi không đành lòng.
Hay là cứ tới đâu thì tới, người thực vật là rất khó nói, có lẽ chăm sóc tốt anh sẽ nhanh chóng tỉnh lại sớm thôi.
Sau khi gặp Cận Phong trong bệnh viện, cô không biết nên làm cái gì bây giờ, đành phải ngơ ngác ngồi trên ghế.
Bỗng nhiên có người gọi tên cô.
Người đó có vóc dáng rất cao, như phượng hoàng nổi bật giữa bầy gà.
Hắn để đầu đinh, xương mày rất cao, lông mày kiếm bay nghiêng vào tóc mai, ánh mắt thâm thúy, lộ ra rụt rè quý khí, tất nhiên mang theo cảm giác áp bách từ trên cao nhìn xuống, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím thật chặt.
Chỉ có mái tóc bạc bên tóc mai mới bộc lộ tuổi tác của hắn.
Người này chính là ba chồng của cô, ba ruột của Cận Phong, Cận Bằng Phi.
Hắn thật sự hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô.
Cô tưởng hắn là một lão già mới đúng, dù sao con trai hắn cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi mà.
Hắn là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.
Mặc dù là một ông chú.