Chương 3: Làm Sao Mau Giàu

Ninh Nhi vừa đi vừa nhảy chân sáo, cô suy nghĩ tối nay mình sẽ được ăn gì. Nào ngờ chỉ mới

đi vài bước lại nhìn thấy Tần Dĩ Nguyệt, cái gì đây? Lúc nãy vẫn chưa xong chuyện à?

“Đứng lại.” Tần Dĩ Nguyệt lên tiếng nói.

“Cậu muốn gì nữa?” Ninh Nhi bình tĩnh hỏi.

“Một lần nữa, tôi muốn phân thắng bại với cậu.” Tần Dĩ Nguyệt bảo.

Ninh Nhi bật cười: “Cậu chắc chưa? Thật sự muốn so tài một lần nữa à? Hơn thắng thua không

có lợi gì cho cậu đâu.”

“Chắc, chắc chắn tôi sẽ thắng cậu.” Tần Dĩ Nguyệt bình tĩnh nói.

Ninh Nhi cảm thấy cô nhóc này đầu óc có vấn đề rồi, nếu như cậu đã muốn vậy rồi cô cũng đành chiều theo vậy, từ chối Tần Dĩ Nguyệt lại khiến cô ta tức đến mất ngủ mất.

Vẫn nên thỏa mãn cô ta nhỉ? Đằng nào người thắng cũng là cô rồi.



Ninh Nhi rời khỏi con hẻm, cô phủi bụi trên quần áo rồi rời đi để lại Tần Dĩ Nguyệt nằm một

đống ở đó. Đúng là không biết tự lượng sức mình, cô đã cảnh báo trước rồi còn muốn lao đầu vào chỗ chết. Cô cầm balo của mình bước đi, không để ý rằng phía sau mình chính là Từ Lâm Phong nhìn theo, anh đã đi theo cô, không ngờ lại thấy cảnh này.

Đây chính là Ninh Nhi anh quen sao? Cô bạn cùng bạn nhút nhát thường ngày bị Tần Dĩ Nguyệt ức hϊếp hôm nay lại dám đứng lên đánh trả. Cô…khác hoàn toàn quá.

“Cậu ấy bị ngã ở đâu sao?” Từ Lâm Phong lẩm bẩm.



Cô trở về nhà liền lên phòng của mình ngay lập tức, thật không muốn để mẹ mình nhìn thấy

cảnh tượng này một xíu nào. Cô tắm xong thì liền ngã người xuống giường, nhắm mắt lại nghĩ cho tương lai sau này. Cô nhất định phải thay đổi nó, làm sao để gia đình phát triển đi lên, làm sao để bản thân nhanh giàu, làm sao kéo ba cô khỏi cám dỗ của đồng tiền rồi lao vào số nợ khổng lồ đó. Có nhiều thứ để suy nghĩ, Ninh Nhi cuộn mình lại rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Kiếp trước có nhiều điều cô đã bỏ lỡ, nếu được một lần quay về khoảng thời gian thanh xuân của bản thân cô nhất định phải thay đổi nó, làm tốt nó, khiến bản thân không hối hận nữa, cũng muốn cứu lấy gia đình nhỏ hạnh phúc của mình.

Còn chuyện tình cảm…Ninh Nhi vốn không nên nghĩ đến mà đem nó làm vướng bận cho mình, dù gì Từ Lâm Phong ở quá khứ được xem là thanh xuân của cô, được xem là tình đầu mà cô không thể quên được. Bây giờ thì nó lại khác, anh chẳng là gì cả, cô cũng không muốn yêu chàng trai ấy thêm một lần nào nữa.

Bà Ninh tiến lên phòng con gái, bà đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Ninh Nhi đã mệt mà ngủ thϊếp đi

lúc nào không hay, bà không nỡ đánh thức con gái dậy nên chỉ đành tiến tới kéo chăn lên đắp cho cô. Bà ngồi xuống, đưa tay xoa đầu con gái, không biết hôm nay đi học có chuyện gì mà khiến con bé vui vẻ như vậy, vừa về đã cười tươi như hoa, hiếm khi thấy con gái năng nổ như vậy.

“Ninh Nhi của mẹ thay đổi rồi sao?” Bà tự hỏi.



Sáng hôm sau.

Ninh Nhi thức dậy và đến trường như mọi ngày, cô đi bộ đến trường vì cách nhà không xa, vừa

đi vừa suy nghĩ lúc ra chơi nên giải quyết như thế nào đây. Thầy giáo muốn gặp mặt phụ huynh để nói chuyện, cô không dám nói với mẹ nên đã lén lút nói với ba giúp mình, ông cũng đồng ý đến vào giờ nghỉ trưa, nếu để mẹ biết cô đánh nhau với bạn học sẽ vừa giận vừa lo lắng mà thôi.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ không quan tâm gì xung quanh mình, lúc này Từ Lâm Phong xuất hiện từ phía sau, anh tiến lên phía trước rồi đưa cho cô một li sữa nóng.

“Tôi vừa mới mua đấy.” Từ Lâm Phong bảo.

Cô dừng chân lại nhìn anh, cái gì đây? Mới sáng sớm định dùng một li sữa mua chuộc lão nương à? Nghĩ cô thấp hèn đến vậy sao?

“Tự giữ lấy mà uống đi.” Ninh Nhi lạnh lùng nói rồi bước đi, bỏ lại anh đứng ngơ ngác như bị bỏ con giữa chợ vậy.

Từ Lâm Phong đứng hình mất năm giây, anh không nghĩ Ninh Nhi lại từ chối mình, nếu là trước

đây cô sẽ nhảy dựng lên vì được anh quan tâm đến, bây giờ thì sao đây? Anh quan tâm đến cô thì cô lại gạt bỏ rồi rời đi, cứ như anh tồi tệ lắm vậy.

Mà…bình thường cũng do anh từ chối cô, lạnh nhạt với cô, còn phũ phàng đến vậy. Ninh Nhi này

đang muốn trả thù sao? Nhưng nó vốn không giống cô, sau một đêm ngủ dậy cứ như biến thành một Ninh Nhi khác vậy.

“Bị đa nhân cách sao?” Anh lại tự hỏi, đúng là lẩm bẩm một mình chẳng khác gì bị khùng cả.

Ninh Nhi quay đầu nhìn Từ Lâm Phong đứng im như tượng ở đó, cô tốt bụng lên tiếng: “Nếu không đi nhanh cậu sẽ trễ giờ học đấy.”

“Học sinh gương mẫu như cậu không muốn đi trễ đâu nhỉ?” Ninh Nhi nói.

Từ Lâm Phong lúc này mới ngớ ra, anh vội chạy đến chỗ cô, cả hai cứ thế cùng nhau đi đến trường

nhưng lại chẳng nói câu nào. Anh đi bên cạnh rất muốn lên tiếng hỏi cô có phải bị ngã hay không nhưng lại chẳng dám lên tiếng nói, còn trong đầu Ninh Nhi thì cứ suy nghĩ làm sao để kiếp này bản thân nhanh giàu.

Cô có nên đi mua vé số không nhỉ? Không được, cái đó có hơi quá rồi…