Chương 2: Muốn Đánh Nhau Sao

Từ Lâm Phong nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy cô nhóc này có chút kì lạ. Mọi ngày còn không dám nhìn thẳng vào mặt anh, thế mà hôm nay còn nhìn anh với ánh mắt đầy lạnh nhạt đó. Cuối cùng điều gì đã khiến cho cô gái vốn rụt rè nhút nhát hôm nay lại biến thành con người khác như thế này chứ.

Ninh Nhi lại không muốn quan tâm đến người đang ngồi cạnh mình. Được một lần sống lại, cô chỉ muốn làm lại mọi thứ. Trước tiên chính là không dính dáng đến Từ Lâm Phong.

Loay hoay cả buổi cuối cùng cũng đã tan học, Ninh Nhi ngã người ra sau ghế. Hôm nay là ngày cô và Từ Lâm Phong ở lại trực nhật, cô đứng lên rồi nhìn anh đang ở phía trước nói: “Nếu không thích làm thì cứ về trước đi, tôi có thể tự làm một mình.”

Từ Lâm Phong quay đầu nhìn cô nhưng lại không nói gì, sao hôm nay anh có cảm giác cô gái này đang rất ghét mình vậy nhỉ? Cứ như anh đã làm gì cô hận đến xương tủy vậy.

Ninh Nhi thấy anh không đáp cô cũng không muốn nhiều lời gì hơn, cô quay mình rồi bắt đầu làm đúng công việc của mình.

Cứ nghĩ Từ Lâm Phong sẽ rời đi, không ngờ anh vẫn ở đó, im lặng làm cùng cô. Lâu lâu Ninh Nhi quay sang nhìn lén anh rồi lại thôi. Thanh xuân của cô…đều dành cho chàng trai này.

Sau khi trưởng thành, cô tốt nghiệp đại học rồi đi làm, cố gắng ngày đêm cuối cùng cũng giúp gia đình trả món nợ với số tiền khổng lồ đó. Còn Từ Lâm Phong về sau rất thành công, anh trở thành người thừa kế tập đoàn của Từ thị, thay ba mình tiếp quản nó, ngày một phát triển và đi lên.

Cô và anh…vốn không thuộc về nhau. Buổi họp lớp hôm đó, anh và cô nhìn thấy nhau liền đứng đơ ra một lúc thật lâu. Cả hai nhìn nhau chứ không nói gì, cô chỉ nhớ đêm ấy anh và cô đều uống rất nhiều, trông cả hai cứ như có rất nhiều tâm sự mà không thể nói cho nhau biết vậy.

Còn Từ Lâm Phong trước mắt của cô bây giờ giống như một đứa trẻ vậy, một đứa trẻ chưa trưởng thành nhưng lại luôn mang vẻ lạnh nhạt, không muốn tiếp xúc với những người xung quanh.

Cả hai làm một lúc cuối cùng cũng xong việc, Ninh Nhi mang vở bài tập của các bạn đến phòng giáo viên đưa cho thầy dạy Toán. Cô đặt đống bài tập trên tay xuống bàn rồi quay người rời đi, vừa bước ra cửa nhìn thấy Tần Dĩ Nguyệt.

Cô dừng chân lại, nếu như cô nhớ không lầm lúc này cô ta sẽ nói câu…

“Này, con gái của kẻ vô dụng.”

Đúng rồi, là nó. Cô ta luôn nói cô là đồ nhà quê, là con gái của kẻ phá sản bỏ món nợ khổng lồ cho vợ con rồi bỏ trốn, nếu là lúc trước cô sẽ nhẫn nhịn bỏ qua, nhưng lần này thì…Tần Dĩ Nguyệt, ngày tàn của cô đã đến rồi.

“Cậu gọi tôi sao?” Ninh Nhi mỉm cười hỏi.

“Không phải cậu chứ là ai?” Tần Dĩ Nguyệt đắc ý nói.

“Chúng ta nên đến chỗ khác nói chuyện nhỉ? Ở đây có vẻ không thích hợp mấy.” Ninh Nhi lại cười nói.

Tần Dĩ Nguyệt cảm thấy Ninh Nhi này có chút kì lạ, nhưng lại không nghĩ nhiều, đến chỗ khác cũng tốt, cô ta có thể trút giận lên người Ninh Nhi một chút.



Nhà kho.

Cả hai đến phía sau nhà kho của trường học, Tần Dĩ Nguyệt nhìn Ninh Nhi bảo: “Hôm nay lại bám theo Từ Lâm Phong?”

“Thì? Cậu ta là của riêng cậu à?” Ninh Nhi bình tĩnh hỏi.

Tần Dĩ Nguyệt rất thích Từ Lâm Phong, cô ta là người đắc ý, lúc nào cũng cho rằng anh là của riêng mình, cũng chính vì thế luôn xem cô là cái gai trong mắt.

“Con nhóc này…” Tần Dĩ Nguyệt tiến lên chỗ Ninh Nhi định đánh cô, hôm nay cô lại ăn nói với mình như thế khiến cho cô ta tức điên lên.

Ninh Nhi nhanh chóng né sang một bên khiến cho Tần Dĩ Nguyệt mém ngã nhào.

“Sao nào? Cậu muốn đánh nhau với tôi sao?” Ninh Nhi nhỏ giọng hỏi, cô làm dáng vẻ yếu đuối của quá khứ ra nhìn Tần Dĩ Nguyệt.

“Tao thật sự muốn đánh mày lắm rồi đấy.” Tần Dĩ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói.

Ninh Nhi mỉm cười, nào…tới đây đi.



Năm phút sau.

Tần Dĩ Nguyệt bị Ninh Nhi đánh đến nằm bất động trên đất, cô ta đau điếng người ôm lấy mình mà bật khóc, tiếng khóc của cô ta có người nghe thấy. Nhìn thấy Tần Dĩ Nguyệt nằm đó liền quay người chạy đi hô lớn: “Đánh nhau, có đánh nhau.”

Ninh Nhi đưa tay lên trán, phiền phức bây giờ mới bắt đầu thật.

Giáo viên nhận được tin có đánh nhau liền chạy đến, khi tới nơi nhìn cả hai quần áo lấm lem bùn đất, cũng không biết đầu đuôi như nào, thầy chỉ đành nói: “Cả hai em đến phòng giám thị cho tôi.”

Ninh Nhi bước theo sau thầy, còn Tần Dĩ Nguyệt cũng phải chịu đau mà đi theo phía sau.

Đến phòng giám thị, thầy nhìn cả hai rồi hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

“Thưa thầy…là cậu ta đánh em…” Tần Dĩ Nguyệt nhỏ giọng nói mang đầy vẻ uất ức.

Thầy giáo quay sang nhìn Ninh Nhi.

Ninh Nhi lúc này đưa tay ôm lấy mình, cô òa khóc rồi bảo: “Là…là cậu ấy muốn đánh em…em chỉ muốn bảo vệ bản thân mình thôi, cậu ấy đánh em rất nặng…”

Tần Dĩ Nguyệt bị bộ dạng của Ninh Nhi lúc này bị dọa cho sợ, cái…cái gì đang xảy ra vậy chứ?

Thêm nữa mọi ngày Tần Dĩ Nguyệt luôn ức hϊếp Ninh Nhi, chuyện vỡ lẽ như thế này mọi sự nghi ngờ đều dồn về phía cô ta thôi. Thầy giáo nhìn dáng người nhỏ bé của Ninh Nhi lại quay sang nhìn Tần Dĩ Nguyệt.

“Em lại đánh bạn học như thế sao?” Thầy nhìn cô ta rồi hỏi.

“Thầy…em không có…là cậu ta đánh em.” Tần Dĩ Nguyệt nói.

“Được rồi, chuyện này ngày mai hai em hãy mời phụ huynh lên gặp tôi, đã trễ rồi, ngày mai giải quyết đi.” Thầy đứng lên bảo.

Tần Dĩ Nguyệt bị nghi ngờ liền trở nên tức giận, còn Ninh Nhi chỉ nhìn cô ta rồi cười. Cô phủi bụi trên quần áo rồi quay người rời đi.

Trở về lớp, cô cầm balo của mình rồi về nhà, đồng phục bị bẩn như thế này nhất định mẹ sẽ giận cho xem.