Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thêm Một Lần Yêu

Chương 1: Trở Về

Chương Tiếp »
Đứng từ xa, Ninh Nhi trên tay cầm bức thư tình của mình người chàng trai phía trước. Thấy bóng lưng anh càng đi xa, cô ngồi bệch xuống đất, nước mắt đã rơi xuống lúc nào không hay. Đây là lần thứ năm cô tỏ tình với anh – Từ Lâm Phong, nhưng lúc nào anh cũng từ chối cô. Ninh Nhi òa khóc lớn, chưa bao giờ cô thấy buồn như vậy.

“Ô, xem ai đang ngồi đó khóc kìa.” Tần Dĩ Nguyệt lên tiếng, phía sau cô ta chính là đám bạn của mình.

Ninh Nhi vốn là cái gai trong mắt của Tần Dĩ Nguyệt, cô ta vốn không ưa gì Ninh Nhi. Hôm nay lại thấy kịch hay như thế này đúng là khiến tâm trạng cô ta vui sướиɠ biết bao.

Tần Dĩ Nguyệt tiến lên phía trước, nhìn thấy bức thư nằm dưới đất, cô ta cúi người xuống cầm lên đọc thử là cái gì. Biết được đây là thư tình Ninh Nhi viết cho Từ Lâm Phong lại khiến cho cô ta bật cười lớn.

Từ Lâm Phong là ai chứ? Anh có thể để ý đến con bé này sao?

Từ Lâm Phong là con đại thiếu gia của nhà họ Từ, vốn đã được định sẵn là người thừa kế khối tài sản khổng lồ của Từ gia. Học thức có, tài năng có, sắc đẹp cũng có. Anh sinh ra vốn đã hoàn hảo, tính tình lại lạnh lùng, dường như chưa có cô gái nào lại gần hay tiếp xúc được với Từ Lâm Phong. Thế mà một Ninh Nhi bé nhỏ này lại muốn trèo cao, muốn ở cạnh anh ấy, đúng là không biết suy nghĩ.

“Cô có não không vậy?” Tần Dĩ Nguyệt xé bức thư trong tay, những mảnh giấy vụn rơi xuống, Ninh Nhi ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

“Cô nghĩ bản thân là ai mà có thể ở cạnh Từ Lâm Phong?” Cô ta lại hỏi tiếp.

Ninh Nhi biết rõ mình luôn là cái gai trong mắt Tần Dĩ Nguyệt, ở trường cô ta luôn làm khó cô. Cô cũng biết mình không thể chống lại cô ta và đám người phía sau. Ninh Nhi không muốn đôi co với loại người này, cô chống tay đứng dậy định quay lưng rời đi thì…

“Ô, xem đứa con gáI của kẻ vô dụng bị câm kìa.” Tần Dĩ Nguyệt lên tiếng.

Ninh Nhi dừng chân lại, cô quay đầu nhìn cô ta: “Cô nói cái gì vậy hả?”

Cô đã định rời đi, nhưng lời nói của Tần Dĩ Nguyệt đã khiến cô phải dừng lại. Cô ta…đang đυ.ng chạm đến ba của cô.

Ninh Nhi sinh ra trong một gia đình bình thường, nhà cô vốn có công ty nhỏ, có thể xem là khá giả đủ sống qua ngày. Nhưng ba cô lại mang tham vọng quá lớn, đem tiền đi đầu tư một dự án lớn, cuối cùng lại bị lừa trắng tay, công ty phá sản, gia đình vỡ nợ, con số thật sự rất lớn. Ông không thể chi trả được, cuối cùng đành ôm nợ bỏ trốn bỏ lại mẹ và cô, ngày ngày đều có những kẻ đòi tiền hung hang đến tìm hai người. Cũng từ đó mà cô và mẹ chưa có một ngày yên ổn.

“Tôi nói gì sai à? Ba cô không phải kẻ vô dụng cũng là kẻ ngốc mới để bị lừa một số tiền lớn như thế, cuối cùng lại bỏ vợ bỏ con để lại món nợ lớn đấy mà bỏ trốn.” Tần Dĩ Nguyệt cười nói.

Những lời này Ninh Nhi không thể nghe được nữa, cô quát lên: “Cô im đi, cô biết gì mà nói chứ.”

Ninh Nhi nắm chặt hai tay mình, cô…không thể nhịn được nữa.

Cô tức giận lao lên phía trước, chạy thật nhanh đến chỗ Tần Dĩ Nguyệt, hôm nay cô phải liều mạng đánh chết con ả đáng ghét này.

Nhưng cô vốn không phải đối thủ của Tần Dĩ Nguyệt, một mình cô làm gì đánh lại đám người này chứ. Ninh Nhi chưa kịp chạm vào cô ta thì đã bị đám bạn Tần Dĩ Nguyệt chặn lại, bọn họ xông đến đánh hội đồng cô. Ninh Nhi nằm dưới đất co mình lại, bản thân lúc này thật sự rất muốn phản công nhưng là điều không thể.

“Được rồi, dừng tay.” Tần Dĩ Nguyệt lên tiếng, nhìn Ninh Nhi nằm gục dưới đất, cô ta cười lớn.

“Đúng là không biết tự lượng sức mình.” Cô ta bảo.

Ninh Nhi chống tay cố gắng đứng lên, cô trừng mắt nhìn Tần Dĩ Nguyệt. Dường như bản thân đang cố chấp muốn lao vào đánh Tần Dĩ Nguyệt một lần nữa.

Thấy cô bước đi loạng choạng muốn tới chỗ mình, cô ta nở nụ cười kì lạ, nhìn dòng sông ở phía sau lưng, Tần Dĩ Nguyệt bình tĩnh đi đến phía trước, đưa tay dùng sức đẩy mạnh Ninh Nhi.

Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đến lúc hiểu ra bản thân đã bị đẩy xuống sông rồi, nhìn dòng nước đang cuốn Ninh Nhi đi thì Tần Dĩ Nguyệt lại đứng đó cười lớn.

“Dĩ Nguyệt…” Một cô gái sợ hãi lên tiếng.

“Cậu…cậu là đang gϊếŧ cô ta đó…”

“Suỵt, nếu cô ta có mệnh hệ gì, chúng ta cứ nói là xảy ra xô xát, cô ta không cẩn thận rơi xuống nước thôi.” Tần Dĩ Nguyệt bảo.

Lúc này phía sau có một chàng trai chạy nhanh đến bên bờ sông, người đó chính là Từ Lâm Phong.

“Ninh Nhi!!!” Từ Lâm Phong gọi lớn tên cô, nhìn dòng nước đang cuốn cô đi liền không suy nghĩ lao xuống nước cứu người.

“Lâm Phong!!!”



“Em Ninh Nhi, em Ninh Nhi.”

Tiếng gọi của ai đó khiến cho Ninh Nhi bừng tỉnh, cô ngẩng đầu lên nhìn bảng.

“Em mau đứng dậy trả lời câu hỏi này cho tôi.” Thầy giáo đẩy kính lên rồi nói.

Ninh Nhi nhìn câu hỏi trên bảng, cô chậm rãi đứng lên trả lời. Câu trả lời hoàn toàn đúng khiến cô thầy im lặng, cô cũng bình tĩnh ngồi xuống, cô nói đúng rồi, đâu có thể làm khó cô nữa.

Cô quay sang nhìn Từ Lâm Phong bên cạnh. Cô…lại nhìn thấy cảnh tượng đó một lần nữa.

Ninh Nhi vốn đã chết, sau lần bị Tần Dĩ Nguyệt đẩy xuống dòng sông đó cô may mắn được Từ Lâm Phong cứu lên. Cũng từ đó cô không dính dáng đến chàng trai đó nữa, và rồi bọn họ tốt nghiệp, cũng đường ai nấy đi.

Ấy thế mà sau khi trưởng thành, cô trở lại với buổi họp lớp sau bao nhiêu năm. Nhìn thấy Từ Lâm Phong lòng lại có chút trùng xuống, đêm đó cô uống rất nhiều, cuối cùng lại uống đến không biết gì trời trăng gì, ngồi taxi trở về nhà lại gặp tai nạn giao thông, và rồi…cô không qua khỏi.

Cứ nghĩ bản thân mình sẽ chết như thế, không ngờ sau khi tỉnh lại, cô lại nhận ra mình trùng sinh, còn lại là lúc cô vừa vào năm 12, lúc này gia đình cô vẫn còn yên ổn, ba cô cũng chưa vỡ nợ, cũng được xem là cái đuôi luôn lẽo đẽo theo sau Từ Lâm Phong.

Nghĩ đến đây cô lại bật cười, lúc đó vì cái gì mà cô lại thích tên này đến vậy chứ? Cậu ta…vốn không xứng.

Đúng là yêu vào rồi mờ con mắt, đến khi tỉnh ra cũng đã muộn rồi.

Từ Lâm Phong nhìn Ninh Nhi, anh cảm thấy cô gái này dạo gần đây rất kì lạ. Hình như…cô trở nên lạnh lùng và ít nói hơn trước.

“Nhìn cái gì?” Ninh Nhi lạnh nhạt hỏi Từ Lâm Phong.

Bị cô phát hiện mình nhìn lén anh liền quay mặt ra chỗ khác. Cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau anh mọi ngày làm sao vậy chứ? Sao lại trở nên như vậy?
Chương Tiếp »