Chương 42.1

Mục Dư tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, dùng chân lần theo độ cong trên bắp đùi của hắn mà cọ xát ....

Quân phục hơi trĩu xuống vì bị nàng đè lên, còn có mấy chỗ lấm tấm vài giọt màu tối, là thứ nàng vừa mới làm rơi lên.

Nàng hơi hơi dùng sức, giẫm thứ bồng bột kia xuống dưới chân, mu bàn chân mơ hồ lộ ra màu sắc gân xanh, xương mắc cá chân hơi lồi thoạt nhìn yếu ớt mà xinh đẹp…

Phó Đình Sâm thở ra một hơi, miệng lưỡi khô khốc, ngẩng đầu nhìn nàng.

Mục Dư nắm lấy mép bàn, có chút hồi hộp, khó hiểu giẫm thứ kia dưới chân mà xoa bóp, một đường thuận thế trượt đến đũng quần, nàng dùng mũi chân vây lấy hai quả trứng dái, sau đó lại nghiền vào lòng bàn chân...

Phó Đình Sâm ngửa đầu thở dốc một tiếng đầy kiềm nén, bắt lấy bắp chân của nàng.

"Anh rể thích cái này sao..." Nàng nhỏ giọng nói, một chân khác kẹp khóa quần kéo xuống, thứ bên trong đã cương lên đến cực hạn muốn phóng ra, nàng kéo nhẹ lớp vải vướng víu xuống một chút, thứ kia liền nhảy ra, cặp trứng dái đánh vào mu bàn chân nàng.

Ps. Giới thiệu đến các bạn một truyện cận đại mình thích

Tên truyện: Yêu kiều khó cưỡng

Bạch Vi hỏi con gái, “Tiểu nha đầu muốn làm bàn thạch hay là bồ vĩ?”

Thịnh Kiều Di đâu hiểu được mô tê gì, nhớ đến thầy giáo thường dùng ngọc thạch so sánh với người tốt, liền nói, “Bàn thạch.”

Bạch Vi điểm điểm chóp mũi của nàng, cười nói, “Sai, bồ vĩ mới tốt.”

Nàng chống người dậy, nhìn vào đôi mắt ngây thơ vô tư của con gái, chậm rãi nói, “Bồ vĩ và may đều cùng một họ, sống ở đâu cũng được. Nhưng con phải nhớ kỹ, bồ vĩ làm giày rơm, chỉ có thể ngày ngày bị người khác giẫm đạp, làm chiếu, tuy có thể nằm trên giường, nhưng vừa vào thu liền sẽ bị vứt bỏ, nhưng nếu cây bồ vì nhỏ xoắn thành một sợi dây thừng, lặng lẽ treo trên cổ người, vậy thì con nói cái gì thì chính là cái đó.”

“Tiểu nha đầu, nhớ kỹ, con ở ngoài miệng phải làm một tiểu ngốc ngếch ngọt ngào mềm như bông, sau đó ——”

Đầu ngón tay tựa như bạch ngọc di chuyển xuống phía dưới, dừng trước ngực nàng, “Ở trong lòng, phải làm một kẻ lạnh lùng, vô tình vô nghĩa, trừ bỏ chính mình, phải luôn giả vờ trước mặt người khác, như vậy, mới có thể sống tốt được, nhớ kỹ sao?”

Thương hội Phổ Hoa trong một đêm đổi chủ, cả nhà nguyên hội trưởng Thịnh lão gia hầu như không còn một ai, chỉ còn lại tiểu cô nương không được sủng ái Thịnh Kiều Di.

Người khác đều cho rằng Hạ Diễn lưu lại tiểu cô nương là vì muốn lung lạc lòng người, ngay cả Thịnh Kiều Di cũng có suy nghĩ như vậy, nên giả bộ ngốc nghếch, sống được ngày nào tốt ngày đó.

Nào có ai ngờ tới, nàng không những không chết, còn trở thành hội trưởng kế nhiệm

Người khác truyền tai nhau rằng Thịnh gia tiểu thư nhẫn nhục cầu sinh, nằm gai nếm mật, chỉ có mình Thịnh Kiều Di biết, nàng chính là được nuông chiều một đường đi đến đỉnh cao.

Thu phục sài lang hổ báo không nhất thiết phải là sư tử, cũng có thể là tiểu bạch thỏ không lương tâm

Tiểu thư yêu kiều thông minh diễn tiểu bạch thỏ x biếи ŧɦái thâm tình (1x4)

Lấy bối cảnh Dân Quốc thập niên 70.

Cốt truyện là chủ yếu, thịt chất lượng tinh tế

———