Chương 12

Mục Nam làm thiếu tướng phu nhân mấy năm, bất tri bất giác nuôi dưỡng xương cốt càng thêm ngạo nghễ, dáng vẻ ngoan hiền thích hợp của Mục Dư đối với cô, làm cho cô rất hưởng thụ.

Mọi người đều nói rằng có nhiều con cháu trong nhà, người thứ hai phải là đẹp nhất, ở nhà của họ là như vậy.

Ngũ quan Mục Dư thật sự là đứng đầu, một vẻ xinh đẹp quý phái, tính nàng nhẹ nhàng, nhấc tay hào phóng, dựa vào vẻ ngoài mà nói, mặc kệ ném vào rừng hoa nào, đều vẫn sẽ là đóa hoa sáng chói nhất.

Trước kia Mục Nam đi học cùng với em trai, không ít lần giúp người ta viết thư tình cho nàng. Sau đó, khi cô đến Thượng Hải học đại học, gặp nữ ca sĩ nổi tiếng cũng không cảm thấy hào hứng, nhan sắc cũng không bằng em gái cô ở quê nhà.

Chỉ tiếc là xinh đẹp cũng vô dụng, phần lớn thời gian còn phải xem vào vận mệnh.

Mệnh cô ấy tốt, gả cho một người chồng có tiền có thế, mấy năm nay ăn mặc đều là dùng món tốt nhất, được chăm sóc vô cùng thoải mái, ăn mặc sành điệu, lúc này nhìn lại Mục Dư sống khổ sở, nàng có chút cảm thấy thương xót một chút.

Lúc này Mục Nam cảm thấy Mục Dư không có chỗ nào so sánh với mình, khiến cô lơi lỏng rất nhiều...

"Ngày đó cũng không đi vô ích, chị hỏi thăm phu nhân họ Vương, phu nhân cục trưởng cục cảnh sát thành nam mấy năm trước ngoài ý muốn qua đời, thời gian sau đó hắn vẫn luôn ở một mình. Chị nhớ trước đây đã gặp anh ta một lần, người nhìn qua khá ổn, chị cảm thấy rất hợp với em, em có muốn chớp lấy cơ hội để gặp một lần? ”

Mục Dư đỏ mặt, ôm mặt đầy xấu hổ.

Cô tiếp tục: "Chỉ là tuổi tác có cách biệt đôi chút, năm nay hắn đã 36 tuổi rồi, lớn hơn em mười lăm tuổi." Dẫu là vẫy nhưng hắn nhìn qua rất trẻ tuổi, em cứ đi gặp trước, nếu không thích thì thôi, được không? ”

Nói xong, Mục Nam ho khan hai tiếng, Mục Dư nắm lấy tay cô: "Dẫu rằng chị đang bị bệnh cũng vẫn để ý đến chuyện của em như thế, có lý nào em lại không đi."

"Vậy tối nay có một bữa tiệc rượu, có lẽ là hắn cũng đi, em thử đi gặp mặt xem, chị không có sức xuống giường, để cho anh rể em dẫn em đi."

Mục Dư trầm mặc trong giây lát sau đó cẩn thận nói: "Anh rể hình như không thích em cho lắm..."

"À, anh ấy cứ như vậy đấy, em không thấy thôi, anh ấy bình thường cũng ít nói với chị." Mục Nam vỗ vỗ tay nàng: "Em cứ đi chọn quần áo trong tủ quần áo của chị, hôm nay phải mặc đẹp một chút. ”