Chương 21: Uống trà

Kỳ Nguyên Lương điều chỉnh tiến độ video về phía sau.

Thấy con gái khi đứng dậy khỏi ghế sofa dù buồn ngủ mơ mơ màng màng nhưng tinh thần rất tốt và không có dấu hiệu bệnh tật nên cảm thấy nhẹ nhõm và điều chỉnh trở lại.

Nhắc mới nhớ, đã lâu rồi hắn không nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của con gái mình.

Đúng lúc làm việc mệt mỏi nhìn thư giãn và thả lỏng chút, sau khi xem xong có thể vui vẻ cống hiến hết mình cho công việc.

Kỳ Nguyên Lương lái xe đến địa điểm đã hẹn với Vương Thạc, đó là một nhà hàng tư nhân có tính bảo mật cao.

“Kỳ người vận rộn như vậy, cuối cùng anh cũng có thời gian đến cuộc hẹn à?”

Kỳ Nguyên Lượng phớt lờ lười nói móc của Vương Thạc, đưa cho hắn những thông tin mà mình đã tổng hợp được.

"Tôi cần những thứ này, giúp tôi chuẩn bị."

Vương Thạc cầm lấy tờ giấy trắng, trong đó liệt kê gần ba mươi món tài liệu mà Kỳ Nguyên Lương cần, có một số tài liệu khá khó. Nếu mà đi theo lưu trình thì phải mất hơn nửa tháng.

“Có thể thấy anh đã bận việc một buổi sáng.”

“Trạm tỉnh của các anh vũng nước sâu a.”

Vương Thạc im lặng thở dài.

“Nếu không sao có thể nhờ anh giúp cơ chứ. Anh biết tình cảnh của tôi mà, tôi cũng khó làm."

Kỳ Nguyên Lương thường bộc lộ bản chất xấu xa của mình khi đối xử với những người thân quen, đó là lý do tại sao Vương Thạc có thể giữ tâm trạng tốt khi đối mặt với thái độ này của hắn.

“Còn không quen với Viện Kiểm Soát ở đây à?”

Vương Thạc cầm ấm trà lên, pha một tách trà cho người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt.

"Nào, hạ hỏa. Đây là trà ngon mà tôi mang đến, bê Nghi Mông Sơn tặng."

Kỳ Nguyên Lương nhìn trà xanh trong suốt trước mặt, bưng lên và ngửi, và có mùi hạt dẻ thoang thoảng..

“Tôi mới đến một buổi sáng mà đã có người ngồi không yên, đoán xem tôi đợi được ai?”

Hắn không vội nếm thử, đặt tách trà lại lên bàn, tựa lưng vào chiếc ghế phía sau. Rất thư giãn.

"Anh nói đi, chứ sao tôi biết được. Nhanh nói đừng có úp mở nữa."

Trong giọng nói của Vương Thạc gấp gáp lẫn mấy phần tò mò, nghe giọng đối phương như là đã câu được cá lớn.

Cùng lúc đó, hết cái tên này đến cái tên khác hiện lên trong đầu hắn, nhưng mà lại không thể xác định được.

Trong lòng hắn, những người này đều là lõi đời, sao có thể nóng nảy nhảy ra sớm như thế.

“Chương Trình.”

Kỳ Nguyên Lương không có treo Vương Thạc nữa, trực tiếp nêu tên người đó.

Ngay lập tức, trong phòng riêng của nhà hàng chỉ có thể nghe thấy chút âm thanh nếm trà nho nhỏ.

"Trà này rất ngon, vị tươi mát, uống xong sẽ tỉnh táo. Nếu có nhiều thì để cho tôi hai túi được chứ."

Kỳ Nguyên Lương thấy đối phương còn chưa tỉnh táo lại, không nói thêm gì, cầm đũa gắp đồ ăn trên bàn nếm thử.

Hắn đã đói cả buổi sáng, dạ dày thật sự không chịu nổi.

"Tôi không thể nghĩ ra được."

"Nếu không nghĩ ra được thì đừng nghĩ, gọi thêm mấy món đi."