Đàn Du Du nghe vậy thì buồn cười, ý của người cha cặn bã muốn nói là, đúng là ông ta thích Chu thị và Mai di nương cùng các con mà họ sinh ra hơn, nhưng với tư cách là chủ gia đình, vì tốt cho mọi người, ông ta cũng phải lên tiếng thay cho mẹ con Tiên di nương không được yêu thích gì mấy.
Cô hiểu rồi, những người khác đều hiểu, Chu thị vừa mở miệng định nói nhưng lại bị Mai di nương cướp lời: “Được rồi lão gia, thϊếp nghe người chủ trì công nghĩa.”
“Chúng ta nghe người có liên quan đến chuyện này đích thân nói!” Đàn đồng tri thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Đại thiếu gia đã đến chưa?”
“Đến rồi ạ, đến rồi ạ!” Ma ma Trương ở bên ngoài cao giọng đáp lại, ngay sau đó Đàn đại thiếu gia - Đàn Chí Cẩm nhanh chóng đi vào trong, phấn khích nói: “Đã bắt được kẻ xấu thả rắn rồi!”
Nhìn thấy Đàn Chí Cẩm, cuối cùng thì sắc mặt của Chu thị và Mai di nương cũng tốt hơn một chút, dù sao thì Đàn Chí Cẩm cũng là do Chu thị sinh ra, tin được.
Đàn đồng tri tùy mặt gửi lời, nói liên miên: “Chỉ sợ mấy người nói ta giảng hòa vô nguyên tắc, cho nên đã bảo Chí Cẩm đi làm. Khi ta thẩm vấn, Chí Cẩm cũng đứng bên cạnh nghe, tuyệt đối không phải ta làm bừa bãi...”
Chu thị và Mai di nương phớt lờ ông ta, ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Đàn Du Du đỡ người cha cặn bã giả vờ yếu ớt đáng thương nhưng thực ra trong lòng rõ ràng mười mươi, công tác phòng bị nào cũng làm đến nơi đến chốn, nhỏ giọng nói: “Cha, con tin tưởng cha, cha chậm thôi, trên người còn bị thương đó, cha có đau không?”
Đàn đồng tri vỗ tay cô: “Con gái ngoan, không uổng công cha thương con! Cha đau chứ, nhưng mà có đau thế nào cũng không quan trọng bằng con gái bảo bối của cha, đúng không nào?”
Đàn Du Du rất cảm động: “Cha, cha đối xử với con thật tốt!”
Hai cha con nhìn nhau bằng ánh mắt ngây thơ cùng một khuôn mẫu, cha từ nữ hiểu.
Lúc này trời đã sáng. Một thằng nhóc tóc để chỏm bị trói quỳ dưới đất, trên mặt nước mắt nước mũi lẫn vào nhau, chỉ cố gào lên: “Lão gia tha mạng! Thái thái tha mạng! Thiếu gia tha mạng! Tiểu thư tha mạng...”
Cần xấu xí thể nào thì xấu xí thế đó.
Đàn Du Du thật sự rất ghét người khóc lóc xấu xí, cau mày quay mặt đi trước: “Sao lại là một đứa trẻ chứ?”
Đàn đồng tri nói: “Chính những đứa trẻ như thế này mới dễ dàng thành công! Mọi người đều nghĩ là nó còn bé, không sao, mặc cho nó nhảy nhót khắp nơi, ai mà biết được là chuyện xấu đều do cái loại này làm chứ!”
Đàn Như Ý vội vàng ngắt lời ông ta: “Nhưng tại sao nó lại muốn hại ngũ muội chứ? Có thù oán gì? Ai ra lệnh?”
Đàn đồng tri nói: “Chuyện này thì phải hỏi nó rồi. Rõ là! Đồ khốn kiếp, còn không mau khai thật ra? Là muốn lão gia dùng đại hình hầu hạ đấy à?”
Đàn Chí Cẩm nghiêm nghị quát: “Trước tiên đánh năm mươi gậy, xem người có khai ra không!”
Lúc này thằng nhóc mới khóc lóc nói ra quá trình.
Hóa ra mấy ngày trước, một người hầu trong nhà Lương tri phủ đã tìm nó và đưa cho nó năm mươi lượng bạc, bảo nó thả con rắn lục này ở tả viện nơi Đàn Du Du và Mai di nương ở.
Nhưng nó đã thử mấy lần, không hiểu sao con rắn này lại không chịu bò vào tả viện, vì vậy nó quyết định lợi dụng lúc mẹ con Đàn Du Du đến chính viện, đặt con rắn độc này trên con đường họ đi qua. “Biết là ngũ tiểu thư lười, sợ nắng, có thể tránh vào chỗ râm mát thì tuyệt đối không chịu phơi nắng, chắc chắn sẽ đi dưới bóng cây, cho nên tiểu nhân mới đặt con rắn ở chỗ đó. Quả nhiên ngũ tiểu thư đã đi về phía bên này...” Tuy thằng nhóc này đang khóc nhưng nói rất rõ ràng.
Đàn Du Du tự giễu: “Ngươi cũng rất hiểu ta nhỉ!”
Thằng nhóc không hiểu chuyện, tiếp tục khóc lóc nói: “Ngũ tiểu thư nổi danh là lười và thích hưởng phúc, mọi người đều biết mà.”
Đàn Như Ý không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Đàn Du Du nắm lấy tay áo của nàng ta giật giật, lại dùng giọng điệu sói đội lốt bà ngoại dỗ trẻ con hỏi thằng nhóc kia: “Ngoài cái này ra thì mọi người còn nói gì nữa? Ngoan ngoãn nói cho ta biết, không đánh ngươi đâu.”
Thằng nhóc nói: “Còn nói người ham ăn! Nói người mập! Nói người ngốc! Nói người không tính toán! Nói người không lo chuyện! Ai lấy người thì người đó đen đủi!” Một con lợn sữa trắng trẻo, mập mạp, ham ăn ham ngủ, lười nhác vụng về lắc lư đi về phía mọi người... Đàn Như Ý và Đàn Chí Cẩm nhíu chặt mày, Đàn Du Du rũ lông mày, khuôn mặt nặn thành chữ “H”.
Cô không tức giận, nhưng Đàn đồng tri lại nổi giận, đá thằng nhóc kia ra đất, tức giận chửi bởi: “Cô nương nhà ta là tốt nhất! Hiền thục xinh đẹp, giỏi giang lương thiện! Sao có thể để cho đám tặc tử thối nát lòng dạ đen tối các ngươi vấy bẩn!”
Thằng nhóc kêu gào: “Ngũ tiểu thư cứu tiểu nhân, người đã nói là chỉ cần tiểu nhân nói thật thì sẽ không đánh mà.”
Đàn Du Du nói: “Cha, đừng đánh nó nữa. Đứa bé còn nhỏ như vậy không hiểu chuyện, chỉ là tham tiền bạc nên bị lừa thôi, xử lý theo luật pháp là được, ngoài ra đừng giày vò nó nữa.” Đàn Như Ý tức giận nói: “Ngũ muội thật có lòng tốt, nó phản chủ cầu vinh, năm mươi lượng bạc đã bán muội đi rồi, suýt nữa hại chết muội, sao muội còn xin tha cho nó?”