Chương 38:

“Không cần nhắc đến chuyện này nữa, Bùi mỗ sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Bùi Dung ngắt lời cô, đôi lông mày đen rậm lạnh lùng hơi nhăn lại không vui, nói rành rọt: “Ta đã nghe lệnh tôn nhắc đến sự lo lắng của ngũ tiểu thư rồi, bây giờ sẽ cho nàng câu trả lời.”

Cải con mẹ nó! Chịu trách nhiệm đến cùng cái gì thế? Ý gì à?

Đàn Du Du muốn xen vào nhưng bị Bùi Dung cắt ngang: “Thứ nhất, Bùi mỗ tuyệt đối sẽ không bắt nạt nữ nhân yếu đuối, càng không đánh thϊếp thất. Thứ hai, gia sản của Bùi mỗ vẫn coi là phong phú, cũng không keo kiệt, tuyệt đối sẽ không để thêm nhi bị đói.”

Bị ánh mắt nghiêm túc và tập trung của Bùi Dung nhìn chằm chằm, Đàn Du Du thấy xấu hổ không thể giải thích được. Người cha cặn bã nói hết với người ta đấy à! Đây là muốn đóng gói rồi bản cô đi như thế nào chứ?

Cô muốn biện hộ cho mình một chút: “Thực ra ta...” Bùi Dung lại ngắt lời cô: “Thật ra, cho dù ngũ tiểu thư muốn nếm thử mùi vị của cá chép cũng chẳng có gì, Bùi mỗ làm cho nàng ăn! Nhưng cố gắng đừng nói những lời trái với lòng mình!”

Mặc dù không soi gương, nhưng Đàn Du Du biết rằng vẻ mặt của mình lúc này chắc chắn là ngơ ngác.

Hiệu trưởng đại nhân đang dạy dỗ cô à? Muốn cô giữ quy củ, lại nói là muốn làm cá chép cho cô ăn? Còn muốn chịu trách nhiệm đến cùng với cô? “Ta không cần huynh chịu trách nhiệm.” Cuối cùng Đàn Du Du cũng nắm được cơ hội hét lên, Bùi Dung như vậy thật quá đáng sợ!

“Nàng còn nhỏ, không hiểu chuyện, lời nói không tính, ta tự sẽ thương lượng với lệnh tồn và lệnh đường. Như vậy đi, về nhà thôi, hôm nay trời nắng nóng, cẩn thận bị say nắng đấy.” Bùi Dung lạnh lùng gật đầu rồi sải bước rời đi như sao băng.

“Bùi...” Đàn Du Du đưa tay định bắt lấy gì đó, một sợi gió thanh vuột qua kẽ tay cô, cô chẳng bắt được thứ gì cả.

Đàn Du Du muốn hét lên.

Đây là lần đầu tiên cô bực bội và mất bình tĩnh như thể sau khi xuyên đến đây.

Một lão nam nhân thời cổ đại cứ tưởng mình là đúng, người già, suy nghĩ cũng già!

Chu thị, Mai di nương đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt của hai người đều tán thưởng và hài lòng: “Xem ra hai người nói chuyện rất vui, Bùi Dung đúng là quân tử đoan chính.”

Thế giới đẹp như thế này, mình lại nóng nảy như thế này, như vậy không tốt, không tốt... Đàn Du Du hít sâu rồi cười tươi: “Thái thái, di nương, hai người đến khi nào thế?”

Chu thị chỉ cười, không nói gì, Mai di nương thì dịu dàng đáp: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là bọn ta đều thấy Bùi Hướng Quang rất tốt.”

Đàn Du Du muốn hỏi Mai di nương, hồi trước không phải người đã từng nói rằng chỉ cần có không chịu thì bà chắc chắn sẽ tranh cãi đến cùng à? Sao bây giờ lại nở nụ cười mẹ vợ thế?

“Du Du tinh mắt lắm.” Chu thị tổng kết: “Chúng ta về thôi, sau vẫn còn rất nhiều việc phải làm.”

Ví dụ như trên dưới có thứ tự, Đàn Du Du xếp thứ năm, trước vẫn còn Đàn Như Ý và Đàn Như Tuệ chưa gả chồng, như vậy là không được, ít nhất cũng phải thương thảo rồi định hôn sự đã.

Lại ví dụ như chuẩn bị của hồi môn gì gì đó đều là công trình lớn, thời gian và sức lực không thể thiếu được.

Đàn Du Du cự nự, muốn phản đối nhưng lại bị Chu thị và Mai di nương kẹp trái kẹp phải, lôi ra ngoài, đến cả phủ Ban Bà giữ lại ăn cơm tối cũng từ chối, lấy cớ là không gây thêm phiền phức cho người ta, thực sự không cho Đàn Du Du cơ hội để hối hận.

Mới ra khỏi cổng lớn Ban gia, Đàn đồng tri đã lên đón, cười đến mức chỉ thấy rằng không thấy mắt: “Sao rồi, ta tinh mắt lắm phải không? Bùi Hướng Quang có phải quân tử đoan chính không?” “Vâng.” Hiểm khi Chu thị và Mai di nương lại đồng thanh phụ họa ông ta như vậy.

Đàn Du Du tự an ủi: “Ngoại hình cũng đẹp nữa.” Nhìn mặt thôi cũng có thể ăn nhiều hơn một bát cơm rồi, ha ha... Cô lại vui trở lại.

Đàn đồng tri cũng vui vẻ, ông ta nhìn Chu thị và Mai di nương, cảm thấy hạnh phúc gia đình cũng chỉ đến thế này mà thôi. Rồi ông ta lại nhìn Đàn Du Du ngoan ngoãn chu đáo, cảm thấy tấm lòng cha già rất được an ủi. Rồi lại nghĩ đến sau khi mối hôn sự này thành, tương lai của mình sẽ trở nên xán lạn, ông ta thực sự rất vui mừng.

Sau đó, Đàn gia và phủ An Lạc hầu chính thức bước vào giai đoạn nghị thân.

Bà mối đến nhà, trao đổi thϊếp canh, so bát tự, bàn sính lễ và của hồi môn, chọn ngày giờ.

Để tránh việc rắc rối chen ngang, Đàn Du Du bị Đàn đồng tri đại nhân ra lệnh không được ra ngoài, chỉ có thể ở nhà mần mò đồ ăn đồ chơi. Đàn Như Ý bị phạt cẩm túc, Đàn Như Tuệ đố kị đau xót, Đàn Như Ngọc nhát gan nên đều không thể đến tìm cô, thế là cả ngày cô chẳng có việc gì làm, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, tỉnh dậy rảnh rỗi thì ngắm hoàng hôn, trêu chó chọc mèo.

Một tháng sau, Đàn Du Du sầu muộn vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, cô thực sự cảm nhận được nó lại mềm hơn mấy phần, béo tròn, chắc toàn là mỡ.