Chương 36:

“Tiểu thư, xem ra lão gia nhất quyết tác thành hôn sự này rồi.” Liễu Chi lấy hoa tiên từ trong hộp gấm ra, lại đặt ngăn nắp trên chiếc bàn dài, không quên dùng thước chặn giấy bằng ngọc xanh đè lên, động tác vô cùng thành thạo lưu loát.

Đàn Du Du chắp tay sau lưng, lần lượt nhìn qua rồi tự tay xếp giấy hoa tiên vào trong hộp, trình tự và chủng loại không hề hỗn loạn.

Bên ngoài phòng vang lên tiếng động, Đàn Du Du nắm bò bên khe hở cửa sổ, chỉ thấy Đàn đồng trị củi đầu buồn bã ra khỏi phòng của Mai di nương, cô bèn mím môi cười, người cha cặn bã bị đuổi ra ngoài rồi này.

Đáng đời, ai bảo ông ta bán con gái cầu vinh!

Thấy người cha cặn bã đang đi về phía cô, vì vậy cô nhanh chóng thổi tắt nến, đứng đó bất động. Đàn đồng tri nhìn thấy ánh sáng trong phòng con gái đột nhiên tắt ngấm thì sửng sốt, sao đứa nhỏ thật thà này lại không thật thà nữa rồi?

Nhưng Đàn đồng tri là ai? Chỉ cần là đạo lý đã nhận định thì cho dù là mẹ đẻ đến cũng không thể ngăn nổi, huống hồ chỉ là tắt đèn giả vờ ngủ.

“Khụ khụ!” Đàn đồng trị ho khan hai tiếng, đứng ở ngoài cửa sổ phòng Đàn Du Du nói to: “Du Du à, vừa mới tắt đèn, còn chưa ngủ đúng không? Con nghe đây, cha có vài câu muốn dặn dò con.”

Giọng Đàn đồng tri quá lớn, cửa sổ bằng giấy quá mỏng nên không thể cách âm được, chấn động đến mức khiến tại Đàn Du Du “ùừ”, cô nhanh chóng lùi lại mấy bước mới cảm thấy không ồn như vậy nữa.

“Đây là một môi hôn sự tốt, Bùi Hướng Quang phẩm chất tướng mạo đều vô cùng tốt, gia môn cao quý, trong nhà cũng không có mấy chuyện vớ vẩn lung tung, con gà qua đó sẽ là Hầu phu nhân, di nương của con có thể đắc ý vài phần trước người khác. Cha sẽ không hại con đầu, con nghe lời cha, khuyên nhủ di nương của con, sau này cha thăng quan rồi thì hai người sẽ có cuộc sống phú quý...”

Đàn đồng trị giỏi ăn nói, các loại lợi ích liên quan đều phân tích đến nơi đến chốn, vào sâu ra nông, nói đến mức Đàn Du Du cũng động lòng.

Cô hằng giọng: “Cha ơi, con sợ.”

“Sợ cái gì chứ?” Đàn đồng tri vừa nghe thấy có hi vọng, lập tức vui mừng: “Con nói ra, cha sẽ chống lưng cho con!”

“Con sợ bị đói bị đánh.” Đàn Du Du tủi thân nói: “Con biết, nhà chúng ta đông người, cha kiếm tiền nuôi cả nhà, thái thái lo liệu việc nhà không dễ dàng gì, cũng không có bao nhiêu tiền. Bùi Hương Quang lạnh như băng ấy, cũng không cười, trông hung dữ lắm. Còn về Hầu phu nhân gì đó, hắn có thể kế thừa tước vị được hay không còn chưa chắc chắn, con sợ hắn để con đói, hoặc là có tiền cũng không nỡ cho con ăn!”

Chỉ cần có thể dùng tiện để giải quyết thì không phải là chuyện!

Đàn đồng tri nói rất sảng khoái: “Con yên tâm đi! Chỉ cần con vui vẻ gả qua đó, của hồi môn sẽ được chuẩn bị theo tiêu chuẩn của Hầu phu nhân, nhất định sẽ không để con phải đối đầu! Con thích ăn thế nào thì ăn! Đây cũng là thể diện của cha mà! Còn về phần bị đánh...”

Đàn đồng tri im lặng một lúc, rồi vui mừng khi tìm được chứng cứ “Hái cúc dưới giậu động, bóng núi Nam thấp thoáng... Con xem, Bùi Dung thanh lịch văn nhã như vậy, tuyệt đối sẽ không đánh đập nữ nhân yếu đuối đầu!”

Không nỡ gả con thì không thăng quan được, ông ta rất cần chỗ dựa lớn là Phúc vương phủ.

Đàn Du Du rất kiên định: “Không, người nói không tính, con phải đích thân hỏi Bùi Dung: Không thì miễn bàn!”

Lại muốn đi gặp Bùi Dung à? Sẽ không gây ra chuyện gì nữa chứ? Đàn đồng tri phiền muộn vuốt râu: “Không phải vừa mới gặp à? Cha sợ Bùi Dung không chịu.”

“Không chịu thì không phải thành tâm muốn cầu thân.” Đàn Du Du lao đến bên cạnh cửa sổ, kéo mạnh cửa ra, hét lớn với Đàn đồng tri: “Hắn không gặp con thì chuyện này dừng ở đây! Người nhất định muốn con gả qua thì cứ khiêng thi thể của con qua đó đi!”

“Sao vậy?”5 Giọng Mai di nương vang lên, Đàn đồng tri lập tức đầu hàng: “Được được được, gặp mặt, gặp mặt.”

Đàn Du Du không chịu buông tha cho ông ta: “Còn nữa, ngày hôm qua người gặp Bùi Dung đã nói những gì?” Đàn đồng tri nhanh chóng rút lui: “Không có chuyện gì, chỉ là xin lỗi vì hành vi hoang đường của tam tỷ tỷ con thôi, xin Bùi Dung đừng làm hỏng thanh danh của các con. Thể tử nói chuyện rất hòa nhã, còn khen con với cha, nói con rất tốt.”

Đàn Du Du có nghe thể nào cũng cảm thấy người cha cặn bã đang nói bậy, chắc chắn là dồn tâm trí chào hàng cô rồi, biểu cảm giọng điệu cô đều có thể đoán ra được.

Nhất định là ông ta đã mở to đôi mắt vô tội và chân thành, ngượng ngùng tự trách nói cái gì mà dạy con gái không nghiêm, con gái lớn không giữ được, Du Du nhà ta ngây thơ lương thiện, hiếu thuận dịu dàng, giỏi nhất là nấu ăn, điểm tâm này là con bé đích thân làm, bảo ta mang cho người, không mua được bên ngoài đầu, mong người tuyệt đối đừng chê bai, nhất định phải nhận lấy, ba la la la...

Tin tức Đàn Du Du bước đầu đồng ý hôn sự này, cùng với yêu cầu muốn gặp Bùi Dung nhanh chóng truyền đến tai người nhà họ Đàn.

Trong mấy ngày chờ gặp Bùi Dung, tất cả mọi người đều nhìn Đàn Du Du bằng ánh mắt kỳ lạ âm thầm.