Đàn Du Du đã buồn ngủ gần chết rồi, cô nghĩ bụng, nói vậy là Đàn Như Ý đúng là thích cô nhất trong số các tỷ muội nhỉ, có đồ ăn có đồ chơi có đồ mặc đều nghĩ đến cô, trai đẹp cũng nghĩ đến cô, đúng là cảm ơn tỷ ấy quá!
“Ngũ muội muội, nếu muội đã không cần thì nhường cho ta nhé, được không? Ta thấy người đó được lắm.” Đàn Như Tuệ xấu hổ che khuôn mặt đỏ bừng, đây có thể coi là câu nói to gan nhất trong cuộc đời nàng ta rồi. Bởi vì Bùi Dung thực sự đẹp quá! Hơn nữa nghe nói phủ An Lạc hầu không có nữ quyển, gả sang đó là có thể làm chủ rồi.
“Vâng.” Đàn Du Du tiếp tục nhắm mắt ngủ gật, có câu mùa hè nóng nực ngủ giấc say, hầy, buồn ngủ thật.
“Vâng cái gì mà vâng? Cậy muội muội mình không hiểu chuyện nên chỉ biết dụ dỗ thôi, không biết xấu hổ!” Đàn Như Ý thò tay đến vẻo Đàn Như Tuệ trước, sau đó lại véo Đàn Du Du: “Không được ngủ gật, không được nói chuyện, mất mặt!”
Đàn Như Tuệ rưng rưng nước mắt nhưng không dám khóc, Đàn Du Du thì uể oải trợn mắt cá chết với Đàn Như Ý.
Đàn Như Ngọc lại ở bên cạnh xúc động nói nhỏ: “Người ta nhìn sang kìa, mọi người mau xem đi!”
Tiên di nương phía sau cũng đang thầm thì với Thổi di nương: “Là nhân tài đấy, trồng được lắm.”
Đàn Như Ý hừ lạnh: “Đẹp thì có mài ra ăn được không? Nông cạn! Tục tằn!” “A di đà Phật, ngã Phật từ bi!” Đàn Du Du chắp tay làm lễ rồi thở dài.
Phật tổ, đắc tội rồi! Buổi giảng kinh đang yên đang lành lại thành buổi xem mặt! Đúng là thiện nam tín nữ Nhưng có một câu có bắt buộc phải phản bác lại Đàn Như Ý, đẹp có thể mài ra ăn được! Cô thấy nhiều lắm rồi!
Cho dù mọi người Đàn gia bên này đang nghĩ gì trong bụng, phía khách nam bên kia lại là một khung cảnh khác.
Thể tử Phúc vương ngoài mặt thì nghe rất tập trung nhưng thực tế miệng lại chưa từng dừng lại: “Hướng Quang, nhìn rõ chưa? Bốn nữ hài tử bên kia, huynh thích ai thì sẽ là người đó. Nhưng người ở trước nhất kia là đích nữ, tuổi cũng lớn hơn, thích hợp với huynh hơn. Thái thái Đàn gia quản lý gia đình rất giỏi, con gái của bà ấy chắc chắn cũng không kém đi đâu được. Phủ An Lạc hầu đang cần một nữ chủ nhân giỏi giang như thế.”
Bùi Dung nghiêm túc nhìn Tịch Nhiện đại sự, mặc kệ Phúc vương thế tử lải nhải, trước sau không hề tiếp lời.
Phúc vương thế tử nói nhiều cũng mệt: “Rồi! Ta không nhiều lời nữa, lát mợ của ta sẽ sắp xếp cho mọi người gặp nhau, tự huynh xem thế nào đi, sau đó bắt buộc phải cho một lời chắc chắn đấy!”
Bùi Dung vẫn không hề trả lời một câu nào, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị vô cùng nổi bật giữa các thiện nam tín nữ đang lắng nghe Phật pháp.
Tịch Nhiên đại sự cao tuổi, giảng được một canh giờ thì cũng thấm mệt, được đệ tử đỡ đi nghỉ ngơi.
Vị sư tiếp đón đi ra tiếp đãi mọi người, nói là đã chuẩn bị đồ chay tốt nhất, mời các vị thong thả dùng bữa.
Đàn Du Du vừa ngáp vừa ngẩn ngơ theo sau lưng mọi người về tịnh xá.
Ban Bá phu nhân và Chu thị lén lút ghé tai thì thầm, cười khúc khích như đã nắm chắc, thống nhất về mối hôn sự này.
Có quản sự đi vào báo: “Phu nhân, thể tử gia và Bùi công tử của phủ An Lạc hầu cũng đến nghe kinh, nghe nói người đang ở đây nên muốn đến thỉnh an trưởng bối.”
“Mau mời vào.” Ban Bá phu nhân vừa cười vừa bảo: “Đứa trẻ này là hiếu thảo nhất, đều là chỗ qua lại thân thiết, muội muội Đàn gia không ngại chứ?”
Chu thị cũng giả vờ như thật: “Đương nhiên là không ngại rồi.”
Đàn Du Du nhìn mà than thở, mọi người đều diễn rất đạt, rõ ràng là cố ý mà còn vờ như ngẫu nhiên gặp mặt, hiếm khi thấy ai cũng phối hợp chặt chẽ thế này, chu đáo thật.
Không bao lâu sau, quản sự dẫn hai nam nhân trẻ vào.
Người đi trước mặc bộ sa bào màu gạo, đầu đội ngọc quan, hông treo mỹ ngọc, tay đưa quạt gấp, đôi mắt đào hoa, vênh vang tự đắc, vừa trông là biết rất giàu có, cũng rất tự tin. Đàn Du Du nhận ra ngay đó chính là nam tử không đúng đắn đến bắt chuyện với cô hôm ấy, xem ra chính là Phúc vương thế tử kia rồi.
Cô nhìn tiếp người phía sau, cao lớn đĩnh đạc, vai rộng eo thon chân dài, cặp lông mày dài rậm lạnh lùng như dao cắt, mũi cao hàm vuông, anh võ bất phàm, lại thêm biểu cảm lạnh lùng nghiêm nghị kia nữa, đó chính là hiệu trưởng bản tôn - Bùi Dung.
“Chào mợ, chào thái thái Đàn gia, các vị tỷ muội.” Phúc vương thế tử vừa gặp đã thân, ánh mắt đảo một vòng rồi dừng lại ở Đàn Du Du, hắn cười: “Đây chẳng phải tiểu muội muội muốn bắt cá chép gầm lên ăn ở Ban Bả phủ hôm ấy sao?”
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về Đàn Du Du, bao gồm cả Bùi Dung.
Đàn Du Du giật nẩy mình, cô vội vàng đứng dậy xua tay: “Ta không phải, ta không có... Ta chỉ bảo là cá chép gấm đẹp quá, không bắt, cũng đâu có ăn!”
Ban Bích Châu không thích kiểu cợt nhả của Phúc vương thế tử nên lên tiếng bảo vệ Đàn Du Du: “Thế tử biểu ca, đừng ức hϊếp trkẻ con thành thật. Xem huynh khiến muội ấy sợ đến mức nói lắp rồi kìa!”
Đàn Du Du vội vàng nhìn Ban Bích Châu bằng ánhd mắt cảm kích, Ban Bích Châu thấy vậy bèn ưỡn khuôn ngực không lớn về phía trước, vô cùng chính nghĩa.