Chu thị cũng cười: “Tỷ muội ruột thịt có thể không thân thiết sao?” Mai di nương cười nhạt, hạ mắt xuống che giấu suy nghĩ của mình. Thể tử Phúc vương thật sự rất để tâm đến hôn sự này, nhận được tin tức, ngày hôm sau liền gửi thư trả lời tới, thậm chí còn quyết định xong cách thức, thời gian, địa điểm hai bên gặp mặt.
Người tới là Tề thị - phu nhân Ban Bả phủ, đồng thời cũng là trưởng tẩu của Phúc vương phi.
Trước khi nhà họ Tề phát đạt thì Tề phu nhân đã được gả tới rồi, xuất thân bình thường, sau khi đột nhiên phú quý cũng chưa từng vứt bỏ sự chất phác ban đầu, bình thường đối đãi với Chu thị cũng coi như thỏa đáng.
Đầu tiên bà ta xin lỗi vì chuyện hội thơ lần trước, lại nhiệt tình khen ngợi con gái và gia phong Đàn gia, thấy sắc mặt Chu thị vui vẻ rồi mới nói: “Nghe nói ngày mùng tám tháng sau Tịch Nhiên đại sự mở chiếu giảng kinh tại chùa Vạn Phật, không bằng chúng ta cùng nhau tới nghe?”
Tịch Nhiên đại sự là một cao tăng nổi tiếng đương triều, ba năm trước đi du lịch đến thành Thu, vì thích khí hậu mát mẻ của địa phương nên đã ở lại chùa Vạn Phật. Vì sức khỏe không tốt nên hiểm khi mở chiếu giảng kinh, cho nên đây cũng coi như là một việc trọng đại.
Một việc trọng đại như vậy, hai nhà cùng nhau ra ngoài chơi cũng không coi là đột ngột. Chu thị gật đầu đồng ý: “Nếu đã vậy thì phiền phu nhân sắp xếp.”
“Đương nhiên rồi.Tề phu nhân cười vui vẻ cáo từ, Chu thị tiễn bà ta ra cửa, quay lại thì thấy Tiền di nương, Thôi di nương đều đang đứng ở trước cửa chính viện.
Tiền di nương là người có tính cách lay không chuyển, rung chẳng rời, là loại vấp ngã một lần cũng không khôn lên một chút nào, hành lễ xong đi thẳng ngay vào vấn đề: “Thải thái, nghe nói người muốn tới chùa Vạn Phật để nghe Tịch Nhiên đại sư giảng kinh? Chúng ta có thể cùng đi không? Thϊếp thân muốn xin quẻ cho tử tiểu thư.”
Thôi di nương lại ngượng ngùng cười: “Lúc trước lục tiểu thư bị bệnh, thϊếp thân từng cầu nguyện trước mặt Phật tổ, cũng nên đến tạ lễ rồi.”
Chu thị lạnh lùng liếc nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Đi cả đi.”
Tiên di nương và Thôi di nương vô cùng vui mừng, cảm ơn rối rít rồi về phòng mình chuẩn bị.
Chu thị hỏi Trương ma ma: “Tại sao không thấy Mai di nương?”
Trương ma ma cười nói: “Buổi sáng Liễu Chi bên phía di nương tới nói là di nương bị nhiễm phong hàn, không thoải mái. Vì có khách đến nhà cho nên lão nô cũng không kịp bẩm báo với thái thái.”
“Bị ốm rồi sao?” Chu thị nở nụ cười: “Muội ấy cũng thật là cẩn thận.”
Trương ma ma khoa trương che miệng thì thào: “Lẽ nào, Mai di nương sợ...”
Chu thị nói thẳng: “Muội ấy sợ ta tính kể bảo bối quý báu của muội ấy đó, thôi, ta đi thăm muội ấy.”
Trong tả viện.
Mai di nương nghiêng người dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Đàn Du Du ngồi bên cạnh kể chuyện cười, cô lần lượt mô phỏng giọng điệu và biểu cảm của từng nhân vật khác nhau, líu ra líu ríu, một người mà lại tạo nên hiệu quả của một đồng người, vô cùng náo nhiệt.
Chu thị ở bên ngoài nhìn, không nhịn được nói: “Ta cũng thật sự phục hai mẹ con muội, một người nhắm mắt dưỡng thần, nửa ngày không nói một lời, một người thì tự nói chuyện một mình, nói nửa ngày cũng không nghĩ, thế mà lại kiên trì được lâu như vậy.”
Đàn Du Du vội vàng dùng màn biểu diễn, đứng dậy hành lễ, vẫn cười hì hì, bộ dạng không tim không phổi: “Thỉnh an thái thái, sao người lại tới đây?”
Chu thị giữ Mai di nương đang chuẩn đứng dậy hành lễ lại, ngồi xuống bên mép giường, nói: “Đến thăm hai người, cần ta mời đại phu không?”
Mai di nương nói: “Chỉ bị phong hàn thôi, không cần mời đầu. Nếu như cần thì muội sẽ xin thái thái.”
“Tuyết Thanh, giữa chúng ta không cần dùng đến từ xin này.” Chu thị bình tĩnh nói: “Vừa rồi ta và Tề phu nhân của Ban Bá phủ hẹn mùng tám tháng sau hai nhà cùng nhau đến chùa Vạn Phật để nghe Tịch Nhiên đại sư giảng kinh. Tiên di nương và Thổi di nương đều muốn đi, còn bên muội thì tùy theo ý muội thôi.”
Bà ta thẳng thắn nói, Mai di nương lại thấy hơi ngượng ngùng: “Vẫn còn sớm.” “Ta muốn để muội tính toán trước.” Chu thị ở lại trong thời gian một chén trà, nói chuyện một lúc với Mai di nương, cho đến khi có người đến bảo rằng Đàn đồng tri đã về nhà rồi mới rời đi.
Sau khi đóng cổng lại, Đàn Du Du hỏi Mai di nương: “Di nương mắc tâm bệnh à? Sợ con bị thái thái và tạm tỷ tỷ tính kế sao? Thái thái đến là để nói với chúng ta sẽ không xảy ra chuyện này đúng không?”
Mai di nương liếc nhìn cô: “Mẹ lo con chỉ quan tâm đến ăn, bị người ta bán đi rồi mà còn đếm tiền giúp cho người ta. Bây giờ xem ra cũng không ngốc lắm nhỉ?” Đàn Du Du bật cười: “Con là do mẹ sinh ra, đầu có ngốc như vậy chứ?”
“Cái này thì chưa chắc.” Mai di nương không nói nữa và tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi. Đúng là bà bị bệnh thật rồi. Đến lúc lên đèn, Đàn Du Du đã giúp Mai di nương lau rửa sạch sẽ, dọn dẹp xong xuôi, đang định sắp xếp cho bà đi ngủ thì người cha cặn bã lại tới.
Đàn đồng tri mặt mũi tràn đầy gió xuân, bước chân gấp gáp, trước tiên dỗ dành Đàn Du Du: “Con gái ngoan vất vả rồi, con đi chơi một lúc, ta sẽ chăm sóc cho di nương của con.”