Món bánh bao nghìn lớp của Đàn Du Du rất được mọi người yêu thích, Chu thị thậm chí còn đặc biệt gọi cô tới để thưởng cho bốn chiếc túi thơm được làm thủ công tỉ mỉ, khen ngợi cô khéo léo, hiếu thảo hữu ái.
Mai di nương nhàn nhạt nói: “Thái thái lúc nào cũng chiều con bé, trẻ con ham ăn mân mê làm cần thôi.”
Trương ma ma khẽ cười: “Di nương khiêm tốn quá, mân mê làm càn mà có thể làm ngon như vậy, nghiêm túc làm thì chẳng phải là làm ngự trù rồi sao?”
Đàn Du Du thành thật nói: “Không phải là khiêm tốn, thật sự là không đủ ngon. Nếu là đầu bếp thực sự thành thục thì có thể thơm ngon hơn rất nhiều.”
Nguyên liệu không đủ ngon, chỉ có thịt muối tự làm ở nhà thường ngày, không phải thịt muối Vân Nam, cái đó mới thực sự là thơm! Mặn, thơm, tươi, ngọt, dư vị dài lâu... nghĩ vậy, cô lại bắt đầu chảy nước miếng rồi!
Chao ôi! Sao món ngon trên đời này lại nhiều như vậy nhỉ!
Đàn Du Du hối hận lúc đầu chẳng làm, hận bản thân mình năm đó bất chấp mất hết lý trí, chỉ lo kiếm tiền! Kiếm tiền! Làm bà chị điên cuồng nâng đỡ em trai! Làm nô ɭệ của nhà cửa! Không nỡ ăn! Không nỡ mặc! Không dám chơi! Cuối cùng hành hạ bản thân mình đến chết! Lãng phí một cuộc đời tươi đẹp! Nghĩ thôi cũng cảm thấy lỗ quá rồi!
Khi đó tốt biết mấy, giao thông thuận tiện, vận chuyển phát triển, cho dù muốn ăn gì, chỉ cần có tiền hầu như đều có thể mua được.
Bây giờ muốn ăn thịt muối Vân Nam chính hiệu, muốn nếm thử đồ tươi của những vùng khác cũng khó!
Đàn Du Du thở dài, nếu không phải sợ đau thì cô đã nhéo mình đến bầm tím rồi!
Chu thị ngồi trên cao, nhìn thấy biểu cảm của cô không ngừng thay đổi liên đặt tách trà sang một bên, mỉm cười nói: “Ngũ tiểu thư đang nghĩ gì vậy? Trông như đang rất hối hận ấy.”
“Thái thái, con gái đang cảm thán đời người thật khổ, không thể ăn được thật nhiều món ngon!” Sự hối hận của Đàn Du Du đến rất chân thành, khiến mọi người trong phòng đều bật cười. “Con mèo nhỏ ham ăn này, từ sáng đến tối đều chỉ nghĩ tới ăn! Cũng có để muội đói đâu!” Đàn Như Ý nhẹ nhàng bước vào, trên khuôn mặt trắng như ngọc hiện lên sắc hồng hào, trông như đang đi vội.
“Tam tỷ tỷ đến rồi!” Đàn Du Du quạt cho nàng ta rất tự nhiên, đưa trà tới: “Tỷ đi bộ nên thấy nóng rồi đúng không? Thời tiết đúng là càng ngày càng nóng.”
Đàn Như Ý không nhận lấy trà, cũng không cần cô quạt cho, hơi rũ mắt đứng trước mặt Chu thị nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con gái có chuyện muốn xin mẹ.”
Chu thị nhướng mày: “Chuyện gì vậy? Nếu như không gấp thì lát nữa hãy nói.”
Mai di nương lập tức kéo Đàn Du Du cáo từ “Thái thái, bọn muội về trước đây.”
“Di nương đừng đi!” Đàn Như Ý gọi Mai di nương lại, đột nhiên quỳ xuống ôm lấy chân Chu thị, ngẩng đầu nhỏ giọng cầu xin: “Thái thái, chuyện của phủ An Lạc hầu con không dám làm trái mệnh lệnh của cha mẹ, nhưng con chỉ cầu xin thái thái để con gái gặp Bùi Dung có được không? Trông hẳn như thế nào, phẩm chất tính cách ra sao, con gái không biết gì cả.”
thông gia chứ không phải là oan gia.
Chuyện này từ đầu đến cuối đều là nhà họ chọn chúng ta, chúng ta lại không biết gì cả, không công bằng. Như thế thì thôi đi, chỉ sợ họ cậy mình là tông thất, càng không để nhà chúng ta vào mắt. Di nương, người giúp con khuyên thái thái có được không?”
Đàn Như Ý đã nhắc đến Mai di nương rồi, Chu thị cũng hỏi: “Tuyết Thanh, muội nghĩ thế nào?”
Theo thông lệ, trước khi bàn chuyện hôn sự nam nữ cũng sẽ gặp mặt, hai bên đều vừa mắt mới tiếp tục bàn, yêu cầu này của Đàn Như Ý không hề quá đáng.
Mai di nương có thể nói gì chứ? Đương nhiên là phụ họa.
Chu thị nói: “Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, lát nữa lão gia về, ta sẽ nói với ông ấy.”
Tâm nguyện của Đàn Như Ý đã hoàn thành, nàng ta đứng bật dậy ôm chặt lấy Chu thị, mắt sáng lên: “Mẹ! Con biết là mẹ thương con nhất mà!” Trước nay Chu thị luôn đoan trang, không quen thân mật với con gái như vậy trước mặt người khác, hơi mất tự nhiên vỗ lưng Đàn Như Ý, nói với Mai di nương: “Đã lớn như vậy rồi mà không có chút định tính nào, như khỉ con vậy.”
Mai di nương cười nói: “Thường ngày tam tiểu thư rất trầm ổn, không bằng được ngũ tiểu thư nhà muội, lúc nào cũng giống như con khỉ tham ăn vậy.”
Đàn Du Du đang chơi với con vẹt nhỏ Chu thị nuôi, nghe vậy thì nói: “Khỉ chọc vào mọi người rồi ạ? Toàn lấy tỷ muội chúng con ra so sánh với khỉ.” Đàn Như Ý lao về phía cô, ôm chặt lấy cô: “Ngũ muội, tại ta liên lụy đến muội.”
Đàn Du Du mỉm cười: “Hôm nay tam tỷ tỷ khách sáo quá, chỉ là một câu nói đùa thôi, sao lại là liên lụy được chứ?”
Đàn Như Ý tựa cằm vào vai cô thì thầm: “Du Du, trong các tỷ muội nhà chúng ta, ta thích muội nhất.”
“Muội cũng thích tạm tỷ tỷ nhất.” Đàn Du Du ôm lại Đàn Như Ý, bắt đầu lải nhải với nàng ta: “Bánh bao nghìn lớp có ngon không? Khi nào của chín, chúng ta sẽ làm bánh bao nhân gạch cua ăn!”
Trương ma ma cười nói: “Thái thái, di nương, hai người xem cặp tỷ muội này có thân thiết không kìa.”