Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Tử Phi Cá Muối

Chương 18:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong góc sương phòng, Đàn Du Du đang ra sức nhào bột, Liễu Chi nói nhỏ mấy lời vừa nghe trộm được cho cô, cuối cùng tổng kết: “Thôi di nương trông rất thật thà, nhưng tâm tư thì lại không ít… luôn mồm nói là gả vào An Lạc Hầu phủ thì sẽ không có ngày được xuất đầu lộ diện, coi thường hôn sự này, thật ra lại động lòng, muốn nhặt được món hời.”

“Dù sao thì lục tiểu thư không được coi là xuất chúng, lại đứng sau cùng, nếu như có thể gả vào Hầu phủ thì cũng rất lợi hại rồi. Huống hồ hôn sự này có thể mời được Phúc vương phủ ra mặt, nhất định là cũng không tệ!”

Đàn Du Du hiểu rồi.

Người ta có sa sút đến đầu thì cũng là con rồng cháu phượng thực thụ.

Chỉ cần không mắc skai lầm thì sớm muộn gì cũng có được vị trí thế tử, dù sao thì trong cung cũng cần thể diện, cũng cần mọi người khen một câu dnhân hậu. Bây giờ chuyện vẫn kéo dài ở đó, chẳng qua là cân bằng quyền mưu mà thôi.

Thân phận huyết thống như vậy, trính ra thì thực sự chỉ có đích xuất, hợp tuổi, tài sắc nổi bật như Đàn Như Ý và Tề tam tiểu thư mới có thể xứng được.

Sau khi gả vào thì sẽ là nữ quyến tông thất, phu nhân thế tử Hầu phủ, nếu như vận may tốt, tương lai không chừng còn có thể kiếm được cái danh Hầu phu nhân, ngay cả Chu thị nhìn thấy nàng ta cũng phải cúi đầu hành lễ, nói một tiếng “Chào phu nhân”.

Tuy nhiên, tài lực của nhà họ Đàn có hạn, có nhiều con trai con gái, cưới gả là một khoản chi rất lớn, con trai con gái đích xuất ắt có của hồi môn của Chu thị bù vào, tiền bạc con trai con gái thứ xuất có thể nhận được chỉ đếm được bằng đầu ngón tay thôi.

Huống hồ thể tục trọng nam khinh nữ, của hồi môn của con gái tuyệt đối không thể vượt qua chi phí cưới hỏi của con trai. Vì vậy, đối với Đàn Như Ý mà nói, hôn sự này chưa chắc đã tốt. Còn đối với Đàn Như Tuệ, Đàn Như Ngọc thì lại rất tốt, cũng hiểm khi Tiên di nương và Thôi di nương đều động lòng.

“Tiểu thư, sao người không nói chuyện thế?” Liễu Chị thấy Đàn Du Du nặn đống bột thành đủ loại hình thù, lúc thì xếp thành một con rắn, lúc thì nặn thành hoa, lo lắng đến mức giậm chân: “Người nghĩ như thế nào về chuyện này?”

“Suy nghĩ của ta là...” Đàn Du Du mỉm cười ghé sát vào bên tai Liễu Chi, tao nhã như lan: “Liên quan gì đến ta?”

Liễu Chi giậm chân: “Tiểu thư”.

Đàn Du Du bật cười, vỗ khối bột, dùng khăn ướt sạch đậy lên, rửa tay rồi rời đi.

Dù sao thì Chu thị và Mai di nương cũng có quan hệ tốt, người cha cặn bã thẹn với cô và Mai di nương, chắc chắn không thể ném hôn sự Đàn Như Ý không cần lên đầu cô. Nếu như Tiên di nương và Thôi di nương đều để mắt đến thì cứ để mặc cho họ tranh giành đi, cô chỉ cần bể cái ghế, ôm địa hạt dưa, vừa cắn vừa xem chuyện vui là được.

Liễu Chi không cam tâm đuổi theo: “Nô tỳ đoán, cái vị Bùi thế tử đó chắc hẳn là người vừa cao vừa đẹp, người vô cùng đẹp mà chúng ta gặp đó. Người có nhớ không?” b, người trông giống như hiệu trưởng đấy à! Đàn Du Du vô tình nói: “Ta không nhớ nổi nữa! Ta chỉ nhớ có một loại hồng mềm rất ngon, vừa ngọt vừa mọng nước...” Vào trong phòng, cô thấy Mai di nương lại đang chép kinh nên thắp đèn lên rồi hỏi: “Di nương đã biết từ lâu rồi đúng không?”

Dựa theo những gì cô biết về Mai di nương, Liễu Chi có thể nghe trộm đa phần là Mai di nương cố ý.

Mai di nương không phủ nhận, không dừng bút, không ngẩng đầu lên: “Chuyện này mẹ tự có quyết định.” Ý là con không cần quan tâm, không cần hoảng sợ, nên làm gì thì làm cái đó.

“Con muốn thương lượng với mẹ chuyện nhân bánh bao nghìn lớp này ngày mai phải trộn như thế nào.” Đàn Du Du nhìn thấy mẹ bình tĩnh như vậy thì không lo lắng nữa. Cô đã nói mà, không liên quan đến cô!

Mai di nương không quan tâm đến chuyện này nữa: “Con thích trộn như thế nào thì trộn như thế.”

“Làm nộm được không ạ?” Đàn Du Du nghịch ngợm hỏi.

Mai di nương đã quen với những lời nói kỳ lạ của cô từ lâu rồi, bà chỉ mỉm cười và nhỏ giọng mắng: “Nghịch ngợm!” Sau đó không quan tâm đến cô nữa. Trong lòng Đàn Du Du không vướng bận chuyện gì, cô hào hứng làm đồ ăn, đến giờ thì lên giường ngủ thϊếp đi, giấc ngủ này không mấy yên ổn, chỉ vì cô đã mơ thấy ác mộng.

Không phải mơ thấy mình bị bắt và bị thương ở đầu, mà là mơ thấy mình lên ăn vụng trong giờ học, bị chính hiệu trưởng bắt được.

Sắc mặt hiệu trưởng lạnh như băng vụn, khi nói chuyện giống như điều hòa phun khí lạnh ra ngoài vậy, khiến người ta lạnh đến mức sởn gai ốc.
« Chương TrướcChương Tiếp »