Chương 49​

2889 Chữ Cài Đặt
Chương 49

Kế Thiên Kiệt mới từ văn phòng đi ra, vừa rồi tranh cướp mãi mới được một số album, ánh mắt hiện tại đang nhìn chằm chằm vào album trong tay Chung Trì Tân, dựa theo kinh nghiệm của ngày xưa thì anh Tân sẽ giao cho cậu cất giữ.

Nói chính xác là anh cậu không quan tâm đến những thứ này, mấy năm trước Kế Thiên Kiệt đều lấy nghe một lần sau đó lại bỏ vào quyển album cất đi.

Kết quả sau khi đi ra khỏi tòa nhà, anh cậu cầm album trên tay nhưng không có dấu hiệu nào là đưa nó cho cậu cả.

"Anh Tân." Kế Thiên Kiệt ở phía sau gọi với theo.

Chung Trì Tân quay lại nhìn Kế Thiên Kiệt: "Làm sao vậy?"

"Chẳng phải dì giúp việc hôm qua xin phép nghỉ sao? Buổi trưa anh muốn ăn cái gì, để em làm." Kế Thiên Kiệt ánh mắt nhìn chằm chằm vào album trong tay Chung Trì Tân.

Chung Trì Tân cúi đầu xem đồng hồ, quả nhiên đã gần trưa rồi, anh ngồi lên xe đem album để cẩn thận sau đó nói: "Ăn lẩu đi."

Kế Thiên Kiệt: "?"

Giữa trưa lại đi ăn lẩu? Anh cậu thật sự là nghiện ăn lẩu rồi?

Nghe nói tâm lý càng bị đè nén quá lâu thì sau khi giải tỏa sẽ càng bùng lên mạnh mẽ hơn, cho nên anh cậu đối với sự nghiệp ăn lẩu đã xuất hiện tâm lý này?

"Vậy đợi chút nữa đi ngang qua siêu thị em vào mua chút nguyên liệu, còn có nồi nữa." Kế Thiên Kiệt cũng rất tự nhiên thuận theo lời anh cậu nói.

Chung Trì Tân ngẩng đầu: "Ừm, động tác nhanh một chút."

Kế Thiên Kiệt: ".. Vâng." Lại vội vã như vậy sao?

Mua xong nguyên liệu lại trở về biệt thự bận rộn một hồi lâu, Kế Thiên Kiệt lúc này mới chuẩn bị xong tất cả đồ ăn, nồi nước lẩu cũng bắt đầu tỏa ra mùi thơm.

"Anh Tân, đã xong, hiện tại có thể nhúng đồ ăn rồi." Kế Thiên Kiệt ngửi mùi lẩu thơm, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

"Ừ." Chung Trì Tân lên tiếng, lại tự mình đi đến phòng bếp lấy thêm một bộ bát đũa, để lại Kế Thiên Kiệt một bộ mặt mờ mịt.

Thẳng cho đến khi chuông cửa vang lên, anh đi mở cửa, sau đó quay người trở lại, bên cạnh lại có thêm một người quen thuộc, Kế Thiên Kiệt mới hậu tri hậu giác hiểu ra vì sao trưa nay anh cậu bỗng nhiên muốn ăn lẩu.

Ba người vây quanh nồi lẩu, một cảnh này sao mà quen thuộc thế.

Chỉ tưởng tượng thôi Kế Thiên Kiệt cũng cảm thấy cả người như cái bóng đèn sáng choang.

Khương Diệp vừa vào cửa đã ngửi được mùi lẩu đặc trưng, cô kinh ngạc hỏi: "Anh.. giữa trưa ăn lẩu sao?"

Cô còn nhớ rõ lần trước ở Tỉnh Y Chung Trì Tân cũng không có hứng thú lắm với lẩu, nhưng hiện tại lại ở giữa trưa ăn lẩu ở nhà?

Chung Trì Tân nhìn bàn ăn: "Ừm, cô ngồi ăn cùng luôn nhé?"

Tuy là câu hỏi, nhưng trên bàn đã bày xong ba cái bát, Khương Diệp cũng không tiện cự tuyệt.

"Xin chào cô Khương." Kế Thiên Kiệt lập tức đứng lên chào hỏi.

Khương Diệp gật nhẹ đầu với cậu.

"Số lượng người chưa mua được album có quá nhiều, đến tận trưa vẫn có người không mua được." Khương Diệp sau khi ngồi xuống bất đắc dĩ nói "Truyền thông Hạo Thiên sẽ mở bán nữa sao?"

Cô là lần đầu tiên mua album, đối với việc này không có hiểu rõ, cũng chưa có vào các trang nghe nhạc để xem, chỉ có vào theo đường link mà Hạo Thiên cung cấp.

Nói đến việc tranh album, Kế Thiên Kiệt lời nói có chút kích động: "Tôi tám giờ sáng hôm nay tranh được, đến chín giờ lại dùng một tài khoản khác tranh được tiếp, muốn tranh album trên mạng thì phải có kỹ xảo, theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi tổng kết ra được là tốc độ tay phải nhanh, cực nhanh, thì mới có cơ hội. Cô Khương, cô có muốn không, tôi tặng cho cô?"

Chung Trì Tân liếc Kế Thiên Kiệt cái người đang mang theo cám xúc tự hào đắc ý kia, thản nhiên nói: "Anh đã đưa album cho cô ấy rồi."

Kế Thiên Kiệt cảm thấy da đầu run lên, vội vàng giả bộ nhúng lẩu.

Ba người mỗi người ngồi chiếm một chỗ của bàn ăn, Chung Trì Tân ngồi chính giữa, bên phải là Khương Diệp, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Người đại diện hiện tại của cô năng lực quan hệ xã hội không được tốt lắm, lời đồn truyền trên mạng tận hai ngày mà cũng không có xử lý, cô phải cùng công ty nói ra chuyện này."

Người đại diện của Khương Diệp làm anh không khỏi nhớ đến Lý Cẩm Hồng, một người đại diện không tốt rất dễ dàng hủy đi một nghệ sĩ tốt.

Khương Diệp cúi xuống nhìn chằm chằm miếng thịt bò trong bát, khẽ cười một tiếng: "Mấy ngày nay chị ấy phải giúp tôi xử lý những chuyện khác, không chú ý đến chuyện đó cũng là bình thường, tôi cũng không để ý đến những lời đồn trên mạng kia."

Không thèm để ý đến cư dân mạng bình luận, Chung Trì Tân cũng có thể hiểu, bởi vì chính bản thân anh cũng không quan tâm, nhưng chỉ mới vừa rồi chớp mắt một cái thôi, anh lại cảm nhận được cảm xúc Khương Diệp trùng xuống, cho dù thứ cảm xúc đó rất nhanh đã biến mất không còn nữa.

"Thật xin lỗi." Chung Trì Tân hối hận vì thấy mình nói quá nhiều.

Khương Diệp vì người đại diện của chính mình giải thích nói: "Công ty có ra mặt, chuyện này là do chị Úc ngay trong đêm đó tìm ra được danh sách những người kia sau đó chỉnh lý lại, gần đây chị ấy đang bận giúp tôi bàn bạc một chương trình tống nghệ."

"Chương trình tống nghệ gì thế?" Chung Trì Tân ăn ý chuyển sang một đề tài khác.

Khương Diệp cũng không rõ lắm, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Đài Hỏa Lê có quay một chương trình liên quan đến đời sống sinh hoạt thường ngày, nhưng đến bây giờ tôi chưa có ký hợp đồng, nên cũng không rõ nội dung cụ thể là gì."

Kế Thiên Kiệt ngồi ở bên cạnh giật mình một cái, muốn nói lại thôi, bị anh cậu liếc qua cho nên lời nói đến bên môi rồi lại phải nuốt xuống.

"Đài Hỏa Lê tài nguyên cũng được, nếu như có thể nhận được thì đối với cô rất tốt." Chung Trì Tân nhớ trước đó bọn họ hợp tác trong 'Thiếu Hoa Ca', hiện tại trừ "Thanh quả' ra thì Khương Diệp cũng không có tác phẩm tiêu biểu nổi bật nào cả, tài nguyên đương nhiên là có kém một chút, tham gia chương trình tống nghệ là một con đường vừa nhanh vừa thuận lợi.

Nói đến chương trình tống nghệ, Khương Diệp lại nhớ tới lần trước Chung Trì Tân tham gia 'Di sản văn hóa', muốn hỏi anh khi nào thì quay tiếp mùa hai.

" Hiện tại phương ngữ cũng bị mai một đi nhiều, chương trình này tôi thấy rất có ý nghĩa. "Thời gian học đại học Khương Diệp đã từng học hộ cho sinh viên của ngành văn học Trung Quốc, giáo sư chuyên ngành có giảng về văn hóa Trung Quốc đang dần dần bị mai một, trong chương trình Khương Diệp thích nhất là vòng thứ hai, được nghe mọi người học phương ngữ.

Trước đó Chung Trì Tân, Trang Duệ Phong và Tô Khinh Y cùng nhau ghi hình sáu tập, ba tập đầu là quay trong mấy ngày là xong, đến ba tập sau vì người khác có kế hoạch không thể bỏ được nên phải tách ra ghi hình, quay nửa tháng mới xong, đến tháng trước đã phát sóng hết toàn bộ sáu tập.

Sau khi ghi hình xong anh cũng không quá thích, nên còn chưa có quyết định có quay mùa tiếp theo hay không.

" Hiện tại chưa có quyết định, năm nay chắc là sẽ không có mùa hai đâu, tổ tiết mục bên kia xảy ra chút vấn đề về tài chính. "Chung Trì Tân thuận miệng nói.

Công ty quảng cáo có mâu thuẫn, tổ tiết mục không có thỏa thuận được nên đang tìm phương án hợp tác khác, nên chưa có xác định thời gian ghi hình mùa thứ hai.

Hai người nói tới nói lui, căn bản không cho Kế Thiên Kiệt cơ hội chen chân vào, rốt cuộc cũng thấy bọn họ dừng lại không nói nữa, Kế Thiên Kiệt mới có thể nói:" Chị Khương lên phim nhìn rất đẹp, so với phim 'Thiếu Hoa Ca' quay trước đó thì cảm giác hoàn toàn khác biệt. "

" Cảm ơn, hai người đều đã xem rồi sao? "Khương Diệp ít nhiều cũng có chút kinh ngạc về độ nóng của 'Thanh quả', cô còn tưởng rằng phim chỉ thu hút chủ yếu là học sinh.

Kế Thiên Kiệt lập tức gật đầu:" Anh Tân, đêm hôm khuya khoắt bảo tôi bao hết cả rạp, chúng tôi ở rạp chiếu phim xem đến tận một giờ. "

Chung Trì Tân:"... "

Anh quay đầu nhìn Kế Thiên Kiệt, khóe môi cong lên rất nhẹ nhưng đáy mắt lại mang theo ý cảnh cáo.

Khương Diệp không chú ý tới động tác của Chung Trì Tân, cô nhướng mày nói với hai người:" Cảm ơn hai người đã quan tâm tới 'Thanh quả', lần sau có phim công chiếu, tôi sẽ đặt bao hết rạp mời hai người đi xem. "

" Được, vậy chờ phim được công chiếu. "Chung Trì Tân đáp ứng.

Sau khi ăn xong, Kế Thiên Kiệt cự tuyệt sự giúp đỡ của Khương Diệp đứng dậy thu dọn bát đũa, một mình bê đĩa và nồi đi rửa.

Chung Trì Tân liền dẫn Khương Diệp đi lấy album, từ trong tủ kính lấy ra đưa cho cô.

Khương Diệp mở ra xem, bên ngoài album là hai chữ 'Sương mù' viết theo kiểu chữ thảo*.

Thảo thư (tiếng Trung: 草書; bính âm: Cǎoshū) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. So với triện thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.

" Đây là tên album sao? "Hôm nay Khương Diệp không nhìn thấy tên album ở trên trang web mà chỉ nhìn thấy đường link thôi.

" Ừm, bài 'Sương mù' là ca khúc chủ đề của album. "Chung Trì Tân và Khương Diệp đứng sóng vai cùng nhau, cúi đầu chỉ vào chữ trên album nói" sau này cô cũng không cần nghe bản ghi âm nữa rồi. "

" Bản ghi âm cũng rất hay. "Khương Diệp nhìn mặt chính của album một lần, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chung Trì Tân" Tôi có thể nghe ở đây được không? "

Từ chỗ này lái xe về phải mất một giờ đồng hồ, Khương Diệp cũng không muốn đợi, tranh đoạt từ sáng đến giờ cũng mãi chưa được nghe album.

Chung Trì Tân lùi ra sau một bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người mới gật đầu:" Tôi dẫn cô đến phòng chiếu phim nghe. "

Cái phòng kia vốn dĩ là phòng nghe nhạc, tháng trước Chung Trì Tân đã cho người sửa chữa thành phòng chiếu phim, các công năng của phòng chiếu phim đều có đủ.

Khương Diệp đem album đưa cho Chung Trì Tân để anh mở lên.

Chung Trì Tân không nhận mà nói:" Cô mở ra đi. "

Bọc bên ngoài album là lớp đóng gói, lúc Chung Trì Tân cầm album cũng không có mở ra mà gọi điện ngay cho Khương Diệp nói muốn tặng cho cô.

Đã tặng cho cô ấy thì Chung Trì Tân nghĩ nên để Khương Diệp mở nó mới đúng.

Khương Diệp cúi đầu chậm rãi mở lớp đóng gói ra, mở hộp ngoài xong thì lấy đĩa CD từ bên trong ra đưa cho anh:" Anh bật lên đi. "

Phòng chiếu phim bài trí ấm áp theo phong cách gia đình, trên mặt sàn phủ một lớp thảm lông, chân trần giẫm lên cảm giác rất mềm mại, bên trong không có ghế như ở ngoài rạp, chỉ có một bộ sô pha mềm, ánh đèn vàng ấm áp, cửa sổ được che lại bằng lớp rèm rất dày, ngăn trở toàn bộ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào.

Chung Trì Tân khom người đem CD bỏ vào trong đầu lọc, sau đó lùi lại ngồi cùng chỗ với Khương Diệp.

Anh cũng là lần đầu tiên ngồi nghe toàn bộ album của mình sau khi phát hành.

Bài hát thứ nhất rất quen thuộc vì đó là bài 'Sương mù', so với bản mà Khương Diệp nghe được lúc trước thì có chút khác biệt, bản này có thêm nhiều nhạc đệm, làm tăng thêm cảm xúc, những ca khúc phía sau thì chưa có nghe qua bao giờ.

Ánh đèn trong phòng chiếu phim được chỉnh ở chế độ tối nhất, theo tiếng hát truyền ra, Chung Trì Tân nghiêng đầu che đậy đi vành tai đỏ ửng của mình, các ca khúc của anh đều là bản thân tự sáng tác, rất rõ ràng các bài hát đều mang theo cảm xúc của bản thân mình, thời điểm thu âm cũng không cảm nhận được rõ, nhưng hiện tại ngồi nghe thì tâm tư bên trong bài hát cảm nhận được.. rất rõ ràng.

Anh cũng không ngờ là cảm xúc bên trong những bài hát này lại thể hiện ra rõ ràng như vậy.

Khương Diệp ngồi yên lặng trên sô pha lắng nghe, đợi đến khi tất cả những bài hát đã phát xong, cô quay đầu về phía Chung Trì Tân:" Album lần này cùng với những album trước kia phong cách không giống nhau lắm. "

Trong lòng Chung Trì Tân nảy lên một cái:" Thật sao? "

Kỳ thật Khương Diệp đối với âm nhạc không hiểu lắm, bản thân cô là một người mù về âm nhạc, một bài hát cũng không hát được, chỉ đơn giản là nghe giai điệu ca từ mà thôi.

Chỉ có điều trong điện thoại của cô các bài hát đều là của Chung Trì Tân, buổi tối trước khi đi ngủ phải nghe một lần, bởi vì đã nghe nhiều lần nên đối với album lần này có thể nhận ra được sự khác biệt.

Vừa rồi Khương Diệp chỉ là thuận miệng nói, chứ không phải là quá nghiêm túc nhận xét, cô tiến lên lấy đĩa CD ra, sắp xếp gọn lại.

" Ừm, anh hát hay hơn so với trước kia."Khương Diệp cảm thấy có thể là kỹ thuật hát của Chung Trì Tân tiến bộ hơn trước.

..

Những người tranh được album đợt đầu tiên đã bắt đầu nghe những ca khúc bên trong, ở trong câu lạc bộ đam mê các bài hát của Chung Trì Tân có rất nhiều người, đối với âm nhạc hiểu biết nhiều, không giống như Khương Diệp hoàn toàn dốt đặc cán mai.

[ Tôi ở trong phòng nghe đi nghe lại đến n lần, rất hay rất hay.. tôi muốn nói một vạn lần từ này, nhưng mà cũng có chút lạ lạ.]

[ Tôi luôn cảm thấy giọng hát của ca ca có chút thay đổi, nhưng cẩn thận nghe lại một chút thì lại cảm thấy không phải.]

[ Tránh ra hết, tôi nghĩ đến một khả năng có phải là ca ca đã có đối tượng theo đuổi rồi hay không? Tôi bây giờ đang thầm mến một người, nghe được những cảm xúc ngọt ngào đau khổ kia nước mắt của tôi liền xoạt xoạt rơi xuống.]

[ Không phải đâu, chỉ là ca ca đang bắt đầu một khởi đầu mới, ca ca rời truyền thông Hạo Thiên, mở phòng làm việc riêng, mười năm một chặng đường mới lại bắt đầu.]

[ Ca ca mười tám tuổi xuất đạo, bây giờ ca ca cũng đã hai mươi tám, thầm cái gì mến? Hiện tại anh ấy còn đang nằm trên giường của ta chưa có tỉnh đâu.]

Trên diễn đàn âm nhạc những người hâm mộ để lại bình luận của mình ở phía dưới, mà các nhà phê bình âm nhạc lớn cũng đăng bài bày tỏ cái nhìn của mình.