Chương 21​

2656 Chữ Cài Đặt
Chương 21

"Tổ trang điểm xảy ra chút vấn đề, tôi nghe Trì Tân nói cô biết trang điểm? Hôm nay nhờ cô hỗ trợ một chút." Tào Khôn gọi Khương Diệp qua, dù sắc mặt không quá tốt, nhưng nói với cô ngữ khí khá ôn hòa.

Không trách được ông sắc mặt khó coi, tòa cổ thành này phía trước hay phía sau đều không có cửa hàng nào cả, quay nhiều ngày như vậy, trừ cơm hộp, mọi người cũng chỉ được uống qua mấy lần trà sữa cùng bánh ngọt Chung Trì Tân mời.

Đêm qua sau khi đoàn làm phim nghỉ ngơi, tổ trang điểm bên kia đi thành phố liên hoan, kết quả cả tổ bị đau bụng, theo lời nói của mấy người vừa đi thăm trở về, hiện tại nhóm người kia còn đang ở trong bệnh viện, thượng thổ hạ tả.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Nói ra mặt đạo diễn Tào đúng là nhăn thành một nhúm.

Sáng sớm đoàn phim tất cả tập hợp, vốn dĩ hôm nay có cảnh quay đánh nhau, hiện tại chỉ có thể đổi thành cảnh Cửu Vương gia cùng Tam Vương gia giằng co.

"Có thể." Khương Diệp gật đầu đáp ứng, cô lấy đồ trang điểm lại.

Đây là phòng hóa trang bên trong chỉ có Chung Trì Tân, Khương Diệp mở túi đựng đồ trang điểm ra, hỏi: "Tam Vương gia đâu?"

Bên trong cổ thành chỉ có một phòng hóa trang chuyên dụng, buổi sáng một đám người bị đạo diễn Tào đuổi đi, diễn viên diễn vai Tam Vương gia lúc này hẳn là ở bên trong phòng.

"Ra ngoài nghe điện thoại."

Chung Trì Tân ngồi trên ghế, tóc giả cũng chưa mang, chỉ đổi một bộ quần áo.

"Vậy tôi trang điểm giúp anh trước." Khương Diệp từ trong hộp trang điểm lấy ra mũ lưới trùm đầu, đứng ở trước mặt anh, giúp anh đeo lên.

Sau khi đeo xong mũ lưới trùm đầu còn một số chi tiết nhỏ cần xử lý, bình thường thợ trang điểm chuyên nghiệp cũng phải tốn nửa giờ để xử lý, Khương Diệp cẩn thận từng li từng tí dọc theo thái dương Chung Trì Tân dán từng chút một, ngón tay thuận theo đường chân tóc nhét từng chút tóc một vào lưới trùm đầu bên trong.

Toàn bộ phòng hóa trang chỉ có âm thanh hô hấp của hai người, Chung Trì Tân cảm nhận được nhiệt độ từ ngón tay cô truyền đến: "Vì sao cô lại biết trang điểm thế?"

Khương Diệp hai tay cũng không ngừng lại, cười yếu ớt hỏi lại một tiếng: "Nữ sinh biết trang điểm rất hiếm lạ hay sao?"

Chung Trì Tân ngừng một chút nói: "Cô hẳn là biết ý tôi không phải như vậy."

Chờ Khương Diệp sau khi đem tóc giả xử lý xong, cô mới mở miệng: "Trước kia học chơi thôi, vừa vặn có thể sử dụng."

Tóc giả sau khi đeo xong, còn cần trang điểm. Thực tế hiện tại Chung Trì Tân ngồi ở đây đã tỏa ra khí chất công tử nhẹ nhàng, gương mặt kia hoàn toàn có thể không cần trang điểm, chẳng qua để tạo hiệu ứng đẹp khi lên hình, mọi người đều phải trang điểm.

Khương Diệp quay lại bàn trang điểm tìm kem nền phù hợp với da mặt của Chung Trì Tân, đổ kem nền ra lòng bàn tay, cô lại nhìn trên bàn trang điểm cũng không thấy bông tán kem nền ở đâu.

"Anh có để ý việc tôi dùng tay tán kem nền không?"

Chung Trì Tân ánh mắt rơi vào ngón tay trắng trẻo của Khương Diệp, mắt rủ xuống thản nhiên nói: "Lúc trước không phải cũng là dùng tay sao?"

Anh nói là lần trước quay phim, Khương Diệp dùng tay ấn son lên môi anh, sau đó trực tiếp bôi ở trên má anh, làm má hồng.

Khương Diệp giơ đầu ngón tay, phía trên dính một lớp kem nền, cô cười nói: "Vẫn còn nhớ? Lúc đó chỉ là tạm thời mới làm như vậy."

"Vậy.. mạo phạm một lần nữa nhé." Khương Diệp nói xong, xoay người dùng ngón tay chấm nhẹ trên trán Chung Trì Tân, cuối cùng lại lấy kem từ lòng bàn tay, chấm nhẹ lên chóp mũi của anh.

Khương Diệp lúc này mới dùng tay tán đều kem nền trên mặt Chung Trì Tân, cho đến khi trên mặt kem nền đã đều hết.

Thợ trang điểm của Chung Trì Tân vẫn luôn dùng cọ hoặc là bông tán phấn để làm, cũng không trực tiếp dùng tay chạm vào mặt anh, Khương Diệp là người đầu tiên làm như vậy, cọ trang điểm cùng nhiệt độ ngón tay cảm nhận đương nhiên hoàn toàn khác biệt.

Bàn tay ấm áp, cùng kem nền lạnh lạnh, một chấm lại một chấm điểm trên mặt, Chung Trì Tân mắt rũ xuống nhìn hai tay của mình, mới không lộ ra vẻ gì khác lạ, nhưng vành tai đã có chút đỏ may mà đã bị tóc dài che lại, hầu kết không tự giác lên xuống: "Vẫn chưa xong sao?"

Khương Diệp lùi ra sau một bước quan sát: "Dù sao cũng phải làm từng bước, anh lúc trước cùng thợ trang điểm đều gấp gáp vội vàng như vậy sao?"

Kem nền chỉ là bước đầu tiên, sau đó còn phải phủ phấn, cố định lớp trang điểm, vẽ lông mày, tô son.

Cũng may quá trình cũng không khó, cũng không cần phải dùng tay trực tiếp, túi đựng dụng cụ trang điểm bên trong thế nào cũng có đồ.

Son môi cũng không cần quá bóng, bởi vì môi Chung Trì Tân cũng không dày, nếu trực tiếp dùng son thoa, sẽ thoa ra vành môi bên ngoài.

"Anh chờ một chút, tôi đi rửa cái tay."

Khương Diệp đem kem nền trên tay rửa sạch sẽ, lau khô tay rồi mới đi ra ngoài, một lần nữa cầm lấy son, quẹt lấy một đường, dùng tay chấm lấy son: "Ngẩng đầu." Nói xong dùng một tay khác nâng cằm Chung Trì Tân lên.

Không có cọ vẽ môi, dùng ngón tay là phương pháp không tồi.

Khương Diệp nghiêm túc nhìn chằm chằm vào môi Chung Trì Tân chậm rãi tán son, màu đỏ yên chi* trên môi tán nhạt ra.

Màu đỏ yên chi: Đỏ yên chi – Wikipedia tiếng Việt

Chung Trì Tân đột nhiên nhớ đến ngày đó hai người quay phim ở dưới nước, ngón tay Khương Diệp cũng như hiện tại, đặt ở trên môi mình.

Không, đừng dừng lại, còn muốn nữa.

Chung Trì Tân trong đầu hỗn loạn suy nghĩ, gương mặt phía bên phải bỗng dưng nóng liên, vô thức hướng bên phải nghiêng nghiêng.

"Ài.."

Khương Diệp thoa sắp xong, kết quả Chung Trì Tân xoay đầu, son môi bị lệch hẳn lên trên.

Khương Diệp nhíu mày nhìn đỉnh đầu Chung Trì Tân, dùng giấy lau đi vết son lem kia: "Anh đừng lộn xộn, vừa rồi chút nữa là xong rồi."

".. Mắt vừa rồi có chút không thoải mái." Chung Trì Tân tìm cái cớ.

Khương Diệp tưởng là thật, cho rằng đường kẻ mắt mình chưa có vẽ xong, xoay người cúi lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Chung Trì Tân nghiêng người ra sau dựa vào thành ghế: "Làm sao vậy?"

Đường kẻ mắt cũng không có vẽ lệch, đồng tử mắt màu hổ phách, thật là đẹp mắt.

Khương Diệp đứng thẳng dậy, đưa cho Chung Trì Tân một tờ giấy: "Trong phòng không có gió, đường kẻ mắt cũng không vẽ lệch, mắt anh ngứa? Có muốn xoa hay không?"

"Không cần, mắt không ngứa nữa rồi."

Chờ Chung Trì Tân hóa trang gần xong, diễn viên diễn Tam Vương gia cũng từ đi từ bên ngoài vào.

Vị này ngồi bên cạnh Chung Trì Tân hỏi: "Hôm nay cô làm thợ trang điểm?"

Khương Diệp gật đầu: "Đúng."

Chung Trì Tân nhìn thấy Khương Diệp đi lấy mũ lưới trùm đầu, nghĩ đến cô cũng giống vừa rồi phải hóa trang cho vị diễn viên kia, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái, lại không tìm được lý do gì để ngăn cản.

"Xin lỗi, tôi tới muộn."

Cửa phòng hóa trang bị người bên ngoài đẩy vào, người tới mang theo một túi trang điểm lớn, 'ba' một tiếng đặt túi lên trên ghế, sắc mặt tái nhợt, nhìn ba người, ánh mắt rơi trên mặt Chung Trì Tân: "Chung thần đã hóa trang xong rồi?"

Vị diễn viên bên cạnh nhìn anh ta nói: "Không phải cả tổ mọi người phải đi bệnh viện sao, đã trở về rồi? Thân thể đã đỡ hơn chưa?"

Thợ trang điểm này đầu hôm qua có chút không thoải mái, cho nên không có ăn cái gì, toàn bộ quá trình chỉ là phục vụ tổ trang điểm ăn uống, sau đó lại phục vụ bọn họ trong bệnh viện, hôm nay sau khi thu xếp cho mọi người xong, biết được không có nguy hiểm đến tính mạng mới vội vàng chạy tới trường quay, có thể giúp được cái gì thì giúp.

"Tôi không sao, chỉ là một đêm không có ngủ." Thợ trang điểm nhận lấy mũ lưới trùm đầu trong tay Khương Diệp "Để tôi làm, cảm ơn cô."

Chung Trì Tân nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nghịch nghịch trang sức bên hông mình, mãi cho đến khi Khương Diệp đi mới ngẩng đầu.

* * *

"Cô Khương, Anh tân đã hóa trang xong chưa?" Kế Thiên Kiệt đi dạo gần đó, nhìn thấy Khương Diệp từ phòng hóa trang đi ra, liền vội vàng tiến lên hỏi.

"Đã xong, cậu có thể vào xem." Khương Diệp nói xong hướng nhà nghỉ đi về, hôm nay cô không có cảnh quay, vừa vặn bản thân có chuyện khác cần xử lý, liền dứt khoát trở về.

Kế Thiên Kiệt không có lập tức đi vào, ngược lại đi tới đi lui xung quanh phòng hóa trang.

Cậu vừa mới cãi nhau một trận với chị Hồng, hiện tại trong lòng cực kỳ khó chịu.

Bởi vì lúc trước nói chuyện với bạn làm bên bộ phận điện ảnh, sau đó Kế Thiên Kiệt liền đi đến Tỉnh Y, lúc không có việc gì liền tìm bạn bè nói chuyện, cũng không có việc gì cần nhờ, chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng từ đó có thể biết được rất nhiều thông tin.

Không tại sao cả, cậu hy vọng tìm cho mình và anh Tân một đường lui, ít nhất đừng để bị động như bây giờ.

Lúc đầu Kế Thiên Kiệt thậm chí còn nghĩ nếu biết được tin tức gì sẽ báo cho chị Hồng, nhưng sau đó bởi vì phát sinh vụ đoạt kịch bản, cậu liền có chút nghi ngờ, liền dấu ở trong lòng.

Về phần hot search Weibo, cậu chưa kịp chú ý, mãi cho đến khi chị Hồng gọi điện hỏi cậu mới biết được.

"Trì Tân đi ăn lẩu?" Lý Cẩm Hồng ở đầu dây bên kia âm thanh nặng nề "Cậu vì sao không ngăn cản cậu ấy? Cổ họng cậu ấy mà bị thương thì làm sao bây giờ?"

Kế Thiên Kiệt còn đang suy nghĩ vì sao chị Hồng biết bọn họ đi ra ngoài ăn lẩu, nửa giờ cũng chưa có lên tiếng.

Lý Cẩm Hồng thấy Kế Thiên Kiệt trầm mặc không nói, lửa giận trong lòng càng lớn, Chung Trì Tân chị ta không mắng được, còn phải lấy lòng, nhưng một trợ lý nho nhỏ lại muốn trèo lên đầu chị ta, không để tâm lời nói của chị ta sao.

"Một ca sĩ, cổ họng là quan trọng nhất, nếu cậu ấy xảy ra vấn đề, không thể hát, tháng bảy làm sao phát hành album được nữa? Phía dưới bao nhiêu người như vậy đều mong chờ." Lý Cẩm Hồng cười lạnh "Cậu là một trợ lý ở bên cạnh vì sao không giám sát cậu ấy? Lương phát cho cậu là để cậu lười biếng sao?"

Kế Thiên Kiệt bị mắng cũng không tức giận, lầm bầm một câu: "Anh Tân ăn lẩu có một lần cũng sẽ không bị sao."

Người bình thường đều có thể ăn, hơn nữa có rất nhiều ca sĩ vừa hút thuốc vừa uống rượu, anh của cậu ăn lẩu một ần cũng không được sao?

Lý Cẩm Hồng nghe cậu phản bác, càng thêm tức giận: "Thế nào? Cậu ta tùy hứng muốn giải nghệ, cậu cũng theo cậu ta làm chuyện xằng bậy?"

Giọng điệu giễu cợt này làm Kế Thiên Kiệt tức giận, thanh âm cũng trầm xuống theo: "Chị Hồng, anh Tân muốn giải nghệ, hợp đồng đến kỳ hạn anh ấy không ký tiếp, đó là ý muốn của anh ấy, ai cũng không thể can thiệp được. Anh ấy không muốn làm ca sĩ thì sẽ không làm, chẳng lẽ bởi vì kiếm tiền cho các người phải vĩnh viễn ở lại chỗ này, đến lẩu cũng không thể ăn? Anh Tân của tôi không phải là công cụ để cho các người vơ vét tiền bạc."

"Kế Thiên Kiệt!" Lý Cẩm Hồng âm thanh cao lên "Cái gì gọi là công cụ vơ vét tiền bạc? Chung Trì Tân tại Hạo Thiên tài nguyên đều là những thứ tốt nhất, hiện tại muốn ghi hình tiết mục liền ghi hình, muốn đóng phim liền có thể đóng phim, tài nguyên của bộ phận điện ảnh đều bày ra để cho cậu ta chọn, cậu ta được nhiều như vậy, cấm cái miệng của mình đều làm không được sao?"

Lúc tức giận đến kịch điểm, Kế Thiên Kiệt ngược lại càng tỉnh táo: "Chị Hồng, lời này của chị không đúng, anh tôi có thực lực, cho dù đến công ty nào, cũng sẽ có được đãi ngộ như vậy."

"Cậu có muốn làm nữa hay không?" Lý Cẩm Hồng hôm nay vốn dĩ ở công ty bị mấy người bên bộ phận điện ảnh liên hợp đối phó, lại nhìn thấy hot search của Chung Trì Tân, hiện tại lại bị một trợ lý nhỏ uy hϊếp "Ngày mai tôi sẽ báo công ty điều một trợ lý khác đến, cậu không cần làm nữa."

Kế Thiên Kiệt tỏ vẻ không quan trọng nói: "Chị Hồng, chị quên mất rồi sao? Tôi không ký hợp đồng với Hạo Thiên, năm đó tôi là ký hợp đồng trực tiếp với anh Tân, Hạo Thiên không quản được tôi, còn nữa người phát tiền lương cũng là anh Tân, chị không có tư cách đuổi việc tôi."

Lý Cẩm Hồng không nói gì thêm 'ba' một tiếng đem điện thoại cúp máy.

Kế Thiên Kiệt đứng ở cửa phòng hóa trang, thật không dám đi vào, vừa rồi nói chuyện với chị Hồng tức giận thật nhiều, bây giờ trở về trong lòng lại cực kỳ trống rỗng.

"Đứng ở đó làm gì?" Chung Trì Tân vừa ra tới liền thấy trợ lý của mình cúi đầu chân đá đá nền gạch dưới chân, nôn nóng đi tới đi lui.

Kế Thiên Kiệt giật cả mình: "Anh Tân, em.."

Kế Thiên Kiệt cúi đầu, thành thật đem chuyện vừa rồi phát sinh kể một lần.

Chờ nghe Kế Thiên Kiệt kể xong, Chung Trì Tân thản nhiên nói: "Lần sau chị ta muốn đuổi việc cậu, có thể trực tiếp đem điện thoại chuyển cho tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cá voi nhỏ: Mắt không ngứa, là lòng ngứa ngáy.