Chương 2​

2634 Chữ Cài Đặt
Chương 2

"Những fan này thật tinh mắt quá". Kế Thiên Kiệt nhìn đám người đang phất tay nhiệt tình ngoài cửa sổ xe, thở ra một hơi dài, ngày tháng mười hai nhưng trên trán anh ta đầy mồ hôi, đều vì ngăn lại những fan điên cuồng kia.

Rõ ràng toàn thân trên dưới đều bọc đến kín mít, còn đeo kính râm, vậy mà chỉ dựa vào một bóng dáng đã đem người nhận ra. Không biết nghĩ đến cái gì Kế Thiên Kiệt lặng lẽ đem ánh mắt chuyển qua người đàn ông ngồi nghiêng phía sau.

Người đàn ông vừa vào lưng ghế, một tay đặt trên lớp lót ở tay vịn, lộ ra cổ tay sắc nét trắng bóng, mũ cùng khẩu trang vừa rồi mang trên người đã bị kéo xuống ném sang một bên, đuôi mi giương lên nhập vào hai bên tóc mai, mũi cao mà thẳng, viền môi sắc bén lạnh bạc, một khuôn mặt vô cùng có lực công kích đánh sâu vào người nhìn. Có lẽ bởi vì do làm việc liên tục, vừa lên xe đã ngửa đầu chợp mắt, hầu kết trên cái cổ thon dài lộ ra đầy quyến rũ.

Kế Thiên Kiệt ở trong lòng nuốt nuốt nước miếng, cũng không thể trách fan điên cuồng như vậy, mặc dù đi theo người đàn ông này nhiều năm, hiện tại người này ngồi ở phía sau nghỉ ngơi, rõ ràng không gian trong xe không nhỏ, nhưng anh ta lại có cảm giác chật chội mãnh liệt. Chẳng trách người đàn ông này liên tục được tạp chí bình chọn là ngôi sao nam có lực công kích nhất. Người bình thường ai mà chịu cho được?

"Về Khê Địa." Tiếng đàn ông trầm khàn vang lên trong xe.

Kế Thiên Kiệt sống lưng thẳng tắp, theo bản năng đáp lại, một lát sau nhớ tới lịch trình sắp xếp lại quay đầu hỏi: "Anh Tân, buổi chiều không đi phòng thu âm sao?"

Chung Trì Tân mắt mở to, bên trong cũng không có cảm giác gì gọi là mệt mỏi, ngược lại giống như biển rộng thâm thúy, cực kỳ có lực hấp dẫn lại làm người từ đáy lòng sợ hãi.

"Không đi." Người đàn ông nói xong, bên trong xe lại khôi phục yên tĩnh, Kế Thiên Kiệt tựa hồ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình cùng tài xế.

Chung Trì Tân ở tuổi mười tám lấy thân phận ca sĩ xuất đạo, dựa vào một bài 'Mùa hè' trực tiếp một đường bước vào hàng ngũ ca sĩ, ngay sau đó năm thứ hai ra album 'Nịch' trực tiếp tới đỉnh, đến tháng bảy sang năm là vừa lúc xuất đạo mười năm, công ty tính toán muốn anh ra album kỷ niệm mười năm ca hát.

Kế Thiên Kiệt làm trợ lý của Chung Trì Tân tính đến nay là sáu năm, không thể không nói, chính bản thân trong vòng trợ lý là đối tượng được hâm mộ. Kế Thiên Kiệt vừa tốt nghiệp liền theo Chung Trì Tân, tiếp xúc với những tài nguyên tốt nhất, thương hiệu lớn nhất.. Không ai dám đối với trợ lý Chung Trì Tân có thái độ bất kính. Kỳ thật Kế Thiên Kiệt trong lòng vẫn có hơi chút tiếc nuối, bởi vì hắn không có chứng kiến con đường trở thành thần Chung Trì Tân, bởi vì hai năm kia do người khác làm trợ lý.

Xe thương vụ lái vào tiểu khu Khê Địa, tiểu khu bên này có tính bảo mật vô cùng tốt, hoàn cảnh tuyệt đẹp, ở đây phần lớn là những nhân vật nổi tiếng hoặc thương nhân, đương nhiên giá nhà cũng cực kỳ cao.

"Anh Tân, cái album kia.." Kế Thiên Kiệt do dự hỏi dò.

Chung Trì Tân cơ bản là một năm ra một album, mỗi một lần phát hành đều có thể tạo ra một đợt cao trào mới. Người ngoài không biết, nhưng Kế Thiên Kiệt là người rõ ràng nhất, Chung thần đều ở cuối năm tháng mười một giao ra album của năm tiếp theo, chẳng qua năm nay đã giữa tháng mười hai còn chưa thấy động tĩnh gì. Hiện tại công ty bên kia luôn hỏi tiếng gió đến, sợ có gì ngoài ý muốn, đây chính là album kỷ niệm mười năm, có biết bao người mong chờ.

Chung Trì Tân nhàn nhạt nhìn trợ lý nói: "Để nói sau."

Một câu nói thành công làm Kế Thiên Kiệt ngậm miệng, hắn tin tưởng Chung thần nhất định có thể làm ra album tốt nhất.

"Anh Tân, vậy em về công ty trước một chuyến." Kế Thiên Kiệt đứng ở cửa chào hỏi, chưa tiến vào, nhìn Chung Trì Tân tiến vào rồi mới rời đi.

Biệt thự thật lớn, tầng một thậm chí có một phòng ghi âm độc lập, bên trong thiết bị cũng không kém hơn so với phòng thu âm chuyên nghiệp, tầng hai là phòng ngủ của Chung Trì Tân và thư phòng, tầng ba có một vườn kính, có chuyên gia chăm sóc.

Chung Trì Tân cởϊ áσ bành tô, ngồi trên sô pha, nâng tay xoa xoa mi tâm, từ ba ngày trước dự một buổi lễ long trọng ở nước ngoài rồi về nước quay chụp đại ngôn liên tục, anh chỉ được nghỉ ngơi không đến mười giờ đồng hồ. Chung Trì Tân không có nằm xuống nghỉ ngơi, mà đứng dậy đi đến tầng ba.

Hôm nay ánh nắng vừa lúc, trong nhà kính thủy tinh ấm áp có không ít hoa đang nở rực rỡ, một chút cũng không phải chịu ảnh hưởng của bên ngoài. Bên trong nhà kính còn đặt một chiếc đàn dương cầm, thân đàn bóng loáng, mặc dù ở trong một vườn hoa diễm lệ màu sắc cũng là tiêu điểm chú ý.

Chung Trì Tân đứng bên cạnh đàn dương cầm, vươn một bàn tay, tùy ý ấn trên phím đàn, những âm thanh thanh thúy như tiếng nước nhẹ nhàng bay ra, chẳng qua rất nhanh theo ngón tay đặt trên phím đàn bất động, âm nhạc cũng theo đó liền dừng lại. Ngón tay thon dài trắng nõn ấn trên phím đàn, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta có chút hoảng hốt, rốt cuộc là phím đàn trắng hay tay của người kia trắng hơn.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Chung Trì Tân đột nhiên cảm thấy chính mình bị chán. Anh hát chín năm, giải thưởng trong nghề hầu như đều đạt hết, thưởng liên tục mấy năm, không riêng bản thân mình, mà người nghe cũng mất đi hứng thú đối với giải thưởng. Tròn mười năm? Chung Trì Tân buông mắt, giấu đi một mảnh đen tối, anh cũng không để ý mấy thứ này.

* * *

Khương Diệp ngồi trong căn phòng thuê nhỏ của mình ăn cơm hộp, bên trái điện thoại phát "Macbeth" nhân vật chính đang nói lời thoại kinh điển, một bên khác trên máy tính hiển thị đường biểu đồ phức tạp.

Nhất tâm tam dụng

Cô học đại học chuyên ngành tài chính, vẫn là một ngành hot trong trường, sinh viên ngành này tốt nghiệp hầu hết đều bị các công ty tranh nhau tuyển dụng, đáng tiếc Khương Diệp là một ngoại lệ.

Khương Diệp nhìn chằm chằm cổ phiếu di chuyển trên biểu đồ, miệng hàm hồ nói theo: "Ta đã bóp chết giấc ngủ, vĩnh viễn không thể yên giấc." Cô vừa dứt lời, điện thoại cũng phát ra câu nó y hệt: "Ta đã bóp chết.."

Khương Diệp vừa lòng nhướng mày, cũng không biết là cơm ăn quá ngon hay bởi vì chính mình đọc đúng lời kịch. Ăn cơm xong, đường biểu đồ xu thế cũng xem được bảy tám phần, Khương Diệp tắt máy tính đứng lên, đem hộp thức ăn buộc lại, nâng cứng nhắc lưu luyến không rời nhìn mười phút mới buông xuống.

Năm giờ chiều có biểu diễn kịch nói, Khương Diệp sửa soạn chính mình một chút liền đi đến. Kịch nói chính quy sẽ không tùy tiện nhận người gia nhập, bọn họ có con đường của mình. Khương Diệp lúc học đại học có vào qua các câu lạc bộ kịch lớn nhỏ, có là trong trường học tổ chức, có là ngoài trường tổ chức. Trong trường tốt nghiệp xong thì đường ai nấy đi, mà ngoài trường thì vì đủ loại nguyên nhân mà giải tán, không có một cái cố định.

Câu lạc bộ kịch hiện tại gọi là Tầm Chân, là Khương Diệp mấy tháng trước gia nhập, bên trong hội viên đều là những người có công việc ổn định, đối với biểu diễn đều có nhiệt tình đam mê, mỗi tuần đều có thời gian luyện tập nhất định, quan trọng là không thiếu tiền, đặc biệt là hội trưởng là đại cổ đông của một công ty. Lúc trước Khương Diệp gia nhập vào còn phải qua vài vòng phỏng vấn chính thức, tuy rằng câu lạc bộ Tầm Chân cũng không lợi nhuận.

"Khương Diệp, cô ở đâu?" Vừa ngồi lên xe buýt, Khương Diệp liền nhận được điện thoại của hội trưởng gọi tới.

"Đang trên đường đến câu lạc bộ."

Thanh âʍ ɦội trưởng ở đầu bên kia điện thoại nghe mơ hồ, còn có tiếng gió vù vù ".. Vừa lúc, cô lại đây giúp tôi việc này, lái xe qua đi, bên trong là trang phục và đạo cụ mới tới, hôm nay phải dùng, tôi bên này phải đi trước có chút việc cá nhân." Khương Diệp liền đáp ứng đến, hỏi địa chỉ xong liền xuống xe buýt, bắt taxi đi qua.

"Đi tiểu khu Khê Địa?". Tài xế taxi hỏi lại một lần.

"Đúng." Khương Diệp giương mắt hướng tài xế cười cười.

Tài xế cẩn thận nhìn qua kính chiếu hậu đánh giá một chút hành khách ngồi ghế phía sau, trong lúc nhất thời có điểm không rõ ràng đối phương là thân phận gì.

Tiểu khu Khê Địa bên kia đều là chỗ ở của người có tiền, bình thường đều có xe đặc biệt đưa đón, từ bên này gọi xe đi qua, ít nhất phải hai trăm tệ, nhìn cách ăn mặc của vị khách này cũng không giống là người có tiền. Bác tài lại liếc mắt nhìn mặt cô lần nữa, quả thật là đẹp mắt, so với minh tinh trên ti vi còn đẹp hơn, cô gái như thế gọi xe đến tiểu khu Khê Địa..

"Bác tài, cháu không phải tiểu tam, bác yên tâm lái xe." Khương Diệp đang đọc tin tức trên di động ngước mắt lên, nhắc nhở "Phía trước là đèn đỏ."

"..."

Tài xế taxi bị nhìn trúng tâm tư, trên mặt có chỗ không nhịn được, liền đạp ga, xấu hổ nở nụ cười nói "Có rất ít người gọi xe qua bên kia."

"Vâng". Khương Diệp lướt di động vài lần, đem thị trường chứng khoán phân tích xong. Gặp tài xế taxi tựa hồ còn đang chờ cô nói chuyện, Khương Diệp liền thu hồi di động, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của người ta nói: "Cháu đi lấy đồ giúp bạn."

"A a." Cũng không biết là tài xế taxi tin hay không, cô cũng không để ý, chỉ cần chuyên tâm lái xe đừng suốt ngày nhìn cô là được.

Tiền trong tay Khương Diệp cũng không nhiều, lúc học đại học tiền tích góp đều chia làm ba phần, một phần mỗi tháng gửi về nhà, một phần lấy đi đầu tư, một phần trang trải cuộc sống. Bình thường có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, không nghĩ tiết kiệm liền không tiết kiệm, tiền không nhiều, nhưng so với những người làm công ăn lương bình thường thì tốt hơn một chút, không thì không dám từng ngày từng ngày đi làm diễn viên quần chúng. Dù sao thì làm diễn viên quần chúng sẽ là đói chết người.

Bảo vệ khu Khê Địa kiểm tra rất nghiêm, Khương Diệp không vào được, đứng ở cổng lớn tiểu khu chờ người giúp việc nhà hội trưởng ra ngoài dẫn cô vào.

"Đây là chìa khóa xe, xe ở bên kia." Bác giúp việc đem chìa khóa xe đưa cho Khương Diệp, một bên dẫn cô theo hướng bên trong đi. "Xe của ông chủ còn chưa ra khỏi tiểu khu, có chuyện gấp cùng bạn nên đã đi ngay rồi, xe liền dừng tạm ở đây." Khương Diệp gật đầu, đi đến bên cạnh xe, bác giúp việc cùng Khương Diệp nói vài câu, cùng cô đưa mấy thùng giấy đựng đồ lên xe xong liền xoay người về biệt thự.

Chiếc xe này là hội trưởng chuyên dùng cho câu lạc bộ kịch, ngày thường không dùng, chỉ khi nào cần vận chuyển trang phục hay đạo cụ mới lái xe qua. Khương Diệp ngồi lên ghế điều khiển, đang muốn lái xe rời đi, kết quả cửa xe bỗng nhiên mở ra, một người từ bên ngoài tiến vào. Cô ngẩn người, quay đầu nhìn lại.

"Lịch trình cuối tuần chị sắp xếp lại lần nữa." Chung Trì Tân từ biệt thự ra tới, đi đến nơi Kế Thiên Kiệt thường hay dừng xe, lập tức kéo cửa xe ngồi vào. Đầu bên kia điện thoại người đại diện còn đang nói chuyện, Chung Trì Tân buông mắt thấy bên trong xe đổi thảm mới, tâm hồn lơ lửng.

".. Vậy hôm nay cập trước chụp xong bìa tạp chí rồi đến công ty tìm chị." Người đại diện nói nhanh. Chung Trì Tân cúp điện thoại liền thuận tay ném trên ghế ngồi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ xuất phát.

Nhìn xong tất cả động tác của người đàn ông này Khương Diệp liền lên tiếng: "Xin hỏi.." anh có hay không lên nhầm xe?

Nghe thấy âm thanh xa lạ làm Chung Trì Tân nhíu mày quay đầu, trên ghế lái không phải người lái xe hàng ngày mà là một gương mặt nữ sinh trẻ tuổi xa lạ, Kế Thiên Kiệt cũng không thấy tung tích đâu. Chung Trì Tân nhìn chằm chằm cô gái phía trước, gương mặt thập phần xinh đẹp, sắc mặt anh trầm xuống, nghĩ có fan cuồng xông vào trong xe của mình, hoàn toàn không để ý đến cách bài trí trong xe không giống.. Chung Trì Tân duỗi tay cầm lấy di động, chuẩn bị gọi điện thoại cho Kế Thiên Kiệt, đúng lúc đối phương gọi lại.

"Anh Tân.." Chung Trì Tân ngắt lời Kế Thiên Kiệt nói "Cậu cùng tài xế đâu?"

Kế Thiên Kiệt ngồi xổm ven đường, nghe thấy Chung Trì Tân ngữ khí tức giận khó nén hỏi chuyện không khỏi ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe bên cạnh tài xế "Bọn em còn đang trên đường, xe bị thủng lốp."

"..."

Đến lúc này, Chung Trì Tân rốt cuộc cũng phát giác bên trong xe cách bài trí hoàn toàn khác nhau. Khương Diệp sau khi thấy vị nam nhân này cuối cùng cũng phản ứng kịp, cũng không tức giận, trên mặt mang theo nụ cười khách khí nói "Anh bạn, có thể xuống xe không? Tôi đang vội."

Tác giả có lời muốn nói: Khương Diệp– Nói ra các ngươi khả năng không tin, vừa hiện tại ta mới đem ca ca các ngươi đuổi xuống xe.