Chương 19​

5230 Chữ Cài Đặt
Chương 19

Tổng đạo diễn đúng là phục sát đất, chuyện như vậy mà cũng có thể xảy ra.

"Sau khi tập một phát sóng, chắc hẳn mọi người cũng đã biết, phần thưởng cho người thắng cuộc cùng đặc sản Tỉnh Y có quan hệ. Chẳng qua phần thưởng cùng thứ hạng có phần tương phản với nhau, hạng ba phần thưởng có một bàn nhỏ, hạng hai có ba phần quà, mà hạng nhất chỉ có một." Tổng đạo diễn quay đầu ý bảo nhân viên công tác vén tấm vải đỏ lên.

Có tổng cộng ba bàn để các đồ trang trí bằng gỗ hình dạng khác nhau, bàn số ba trên bàn có rất nhiều tượng trang trí nhỏ bằng gỗ, bàn thứ hai có ba bức trang trí bằng gỗ, bàn thứ nhất có một ngôi nhà nhỏ được điêu khắc bằng gỗ. Nhìn từ cửa sổ vào, thực sự là có một gia đình đang ngồi trong đó.

Khi tổng đạo diễn công bố giải thưởng, anh ta lần lượt giới thiệu: "Giải ba là một bộ mười tám tượng trang trí bằng gỗ này được tạc bằng gỗ tử đàn cao cấp. Giải nhì là một bức tranh trang trí điêu khắc động thực vật tiêu biểu của tỉnh Y được tạc từ gỗ sưa (hoàng hoa lê), còn phần thưởng của giải nhất là.."

"Một ngôi nhà cổ được điêu khắc từ gỗ Kim Tơ Nam Mộc* (Nam Mộc Tơ Vàng), là tác phẩm của gia tộc họ Đồ, độc nhất vô nhị."

Kim Tơ Nam Mộc (Nam Mộc Tơ Vàng), là loại gỗ quý đặc biệt chỉ có ở Trung Quốc, vân gỗ tựa như sợi tơ màu vàng, cây gỗ phân bố ở Tứ Xuyên và một số vùng thuộc phía Nam sông Trường Giang, do vậy có tên gọi Kim Tơ Nam Mộc.

Một số thông tin về gỗ Kim Tơ Nam Mộc hay Nam Mộc Tơ Vàng từ Trung Quốc

Những lời này không phải tổng đạo diễn nói mà là vị khách mời đứng cạnh Chung Trì Tân nói.

Một đám người kể cả Chung Trì Tân cũng đều vô thức nhìn sang.

Vị khách mời này mặt không biểu tình nói thêm một câu: "Tác phẩm điêu khắc này là do tôi làm ra."

Trang Duệ Phong, Tô Khinh Y: "..."

Tổng đạo diễn ho một tiếng: "Đồ gia tại Tỉnh Y có tay nghề điêu khắc gỗ độc nhất vô nhị, tổ tiết mục lúc trước cũng không dự đoán được Đồ tiên sinh có thể tặng chương trình tác phẩm yêu thích nhất của mình, cũng không ngờ được là một thành viên đại sứ văn hóa sẽ mời Đồ tiên sinh chung đội tham gia nhiệm vụ, còn thắng được tác phẩm của mình."

Trước không nói đến tài nghệ điêu khắc, chỉ riêng một khối gỗ Nam Mộc Tơ Vàng cũng có giá trị ngàn vàng, cao cấp nhất là Kim Tơ Nam Mộc Âm Trầm ngàn năm. Loại này là phát sinh biến dị tự nhiên, tổ tiết mục muốn mang tặng phần thưởng này thịt cũng đau vô cùng.

"Đạo diễn, như chúng tôi, phần thưởng nhận được có thể chia ra tặng cho khách mời, nếu Trì Tân tìm được thành viên không phải là Đồ tiên sinh, đến lúc chia quà thì như thế nào? Vẫn là giống như lần trước?" Trang Duệ Phong có ý kiến.

Tập một hai người bọn họ đều đem phần thưởng chia cho khách mời, chỉ có Chung Trì Tân không có chia, thậm chí cũng không đem người giúp cậu ta thắng giải đi nhận thưởng.

"Vòng thứ nhất của chúng ta về điêu khắc gỗ trang trí, khách mời mà mọi người tìm được đều là những chủ cửa hàng gỗ trang trí, bọn họ cũng sẽ không cần những phần thưởng này, trên thực tế phần thưởng vẫn là của Chung Trì Tân và mọi người, sau khi chia ra thì không còn ý nghĩa nữa."

"Xem ra là tôi hiểu lầm rồi." Trang Duệ Phong lập tức áy náy nói.

Tưởng Ly cũng không có ý nghĩ muốn chia phần thưởng cũng Tô Khinh Y, anh nói ở nhà mình cũng có một bộ, phần thưởng để cho đại sứ văn hóa cầm thì càng có ý nghĩa.

Sau đó mọi người vây quanh Đồ tiên sinh để nghe giảng giải câu chuyện về chọn người tài, về điêu khắc gỗ, về ngôi nhà cổ.

"Đẹp quá.." Tô Khinh Y lẩm bẩm nói, nhịn không được đưa tay ra chạm.

Trang Duệ Phong đứng bên cạnh thấy vậy nhìn Chung Trì Tân cười nói: "Khinh Y thích như vậy, không bằng hai người đổi cho nhau? Người ta dù sao cũng là lần đầu tiên tham gia, cần chăm sóc."

Chung Trì Tân ánh mắt xẹt qua hai người, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Không đổi."

"Anh Duệ Phong thật biết nói đùa, không có vấn đề gì, hơn nữa phần thưởng vốn dĩ thuộc về người thắng mà." Tô Khinh Y tinh nghịch nháy mắt "Lần sau em nhất định sẽ thắng anh."

Chung Trì Tân hiển nhiên đối với sự khiêu chiến của Tô Khinh Y không có hứng thú, quay đầu tiếp tục xem ngôi nhà cổ.

Cũng không biết có phải tâm nguyện của bản thân đã hoàn thành hay không, hai vòng sau Chung Trì Tân hiển nhiên có chút không nhập tâm, dẫn đến kết quả của vòng thứ hai và thứ ba Tô Khinh Y đạt hạng nhất, Trang Duệ Phong vị trí thứ hai.

Sau khi kết thúc ghi hình, Tô Khinh Y chủ động đến tìm Chung Trì Tân: "Chung thần có thể cho em xin chữ ký được không? Em vẫn luôn hâm mộ anh."

Ánh mắt Chung Trì Tân rơi vào quyển album được cô ta cầm trên tay, mặt giấy màu bạc vẫn như mới, có thể thấy được chủ nhân của nó mười phần quý trọng.

Đây là album đầu tiên phát hành sau khi xuất đạo của Chung Trì Tân, lúc trước chỉ có một trăm bản.

"Ký ở đây?" Chung Trì Tân chỉ vào một chỗ trống trên bìa album hỏi.

Thấy Tô Khinh Y gật đầu, nhận bút cô ta đưa tới, Chung Trì Tân cúi đầu ở góc phải của album ký tên, sau đó xoay người cẩn thận ôm tòa nhà cổ mini rời đi.

* * *

"Anh Tân, tòa nhà cổ này từng đạt giải nhất cuộc thi điêu khắc toàn quốc, lúc đó có người ra giá sáu ngàn vạn!" Trên đường về, Kế Thiên Kiệt dùng di động tìm kiếm thông tin, giật nảy cả mình, "Đồ tiên sinh sao lại có thể bỏ được vây?"

Chung Trì Tân thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, lại hiểu được: "Đối với một số người thì trong lòng tiền tài cũng không quá quan trọng."

Lúc hai người trở lại đoàn làm phim đã là mười giờ tối, đoàn phim đã kết thúc công việc từ lâu.

Chung Trì Tân ngồi trên ghế, xem phần thưởng mà mình một đường vừa ôm về. Bởi vì muốn mang đi, cho nên tổ tiết mục giúp anh nhét bông vào hộp đem tòa nhà cổ đóng gói lại cẩn thận.

Anh gửi cho Khương Diệp một tin nhắn: Cô đã ngủ chưa?

Đối phương rất nhanh liền nhắn lại: Vẫn chưa, có việc gì sao?

"Tôi đi ra ngoài một lát." Chung Trì Tân ôm lấy hộp đứng lên nói.

"Anh Tân, anh muốn đi đâu? Em cùng đi với anh."

"Không cần, cậu ở lại đây đi."

Kế Thiên Kiệt đi theo Chung Trì Tân nhiều năm như vậy, ngay lập tức liền hiểu anh cậu là không muốn cậu đi theo làm phiền, ngẩn người nói: "Anh Tân, ra ngoài nhớ kỹ mang khẩu trang, đội mũ lên."

Đi theo con đường lần trước, Chung Trì Tân rất nhanh tìm đến phòng Khương Diệp, ấn lên chuông cửa.

Khương Diệp đi ra nhìn thấy người vừa tới võ trang đầy đủ trên người, kinh ngạc nói: "Anh đây là?"

Chung Trì Tân một tay ôm tòa nhà cổ đã được đóng gói cẩn thận một tay kéo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt anh tuấn: "Tôi có thể vào không?"

Khương Diệp yên lặng, chẳng qua bước lùi lại nửa bước, để anh tiến vào.

"Lúc trước có nói qua muốn tặng cô phần thưởng, mặc dù không phải là đặc sản Hải Thành lần trước." Chung Trì Tân đem hộp đặt lên bàn, quay người nói "Tặng cho cô."

Lời nói lúc trước vậy mà vẫn nhớ, chẳng qua đêm hôm khuya khoắt, một đại minh tinh lại chạy tới phòng mình tặng quà, vị ca thần này quả thực có thể gây ra một số điều không hay, Khương Diệp trong lòng thực là bất đắc dĩ.

"Cảm ơn, tôi có thể mở ra xem được không?" Khương Diệp đối với quá trình ghi hình tiết mục tại Tỉnh Y của Chung Trì Tân cũng không quá rõ ràng, cô nhìn hộp quà trên bàn, nghĩ mãi cũng không ra bên trong có thể chứa được thứ gì.

"Có thể." Chung Trì Tân lùi một bước nhường vị trí.

Khương Diệp đi lên chậm rãi đem hộp mở ra, rốt cuộc cũng thấy rõ đồ vật bên trong: "..."

"Xuân Khê Đường?" Khương Diệp kinh ngạc nhìn về phía Chung Trì Tân, "Không phải nói là phần thưởng thắng được sao?"

Chung Trì Tân gật đầu: "Là thắng được đó, phần thưởng từ anh Đồ tặng, thắng nhiệm vụ cũng là dựa hoàn toàn vào anh Đồ."

Khương Diệp cũng chưa có xem qua chương trình di sản văn hóa này, chẳng qua cô nghĩ lại, cũng không khó để hiểu: "Mọi người lần này ghi hình ở Tỉnh Y?"

"Ừ, cũng coi như trùng hợp."

Khương Diệp một lần nữa đem hộp đóng lại: "Cái phần thưởng này quá quý giá, chỉ sợ anh không biết giá trị của nó, hay là anh giữ lại đi, nồi lẩu lần trước coi như quà tặng vậy."

Chung Trì Tân đương nhiên sẽ không nhận lại: "Tôi biết, huống hồ anh Đồ đã nguyện ý đem ra để làm phần thưởng qua nhiệm vụ, tôi cũng có thể tặng cho cô được."

Nhớ tới cách làm việc của người bạn học của mình, lại nhìn vị đại minh tinh này, Khương Diệp lắc đầu cười một tiếng: "Vậy tôi tạm thời nhận lấy, nếu như anh hối hận muốn lấy lại, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi."

"Tôi sẽ không hối hận." Chung Trì Tân lông mày cau lại, hiển nhiên không muốn nghe những lời này.

Khương Diệp từ chối cho ý kiến, rót chén nước cho Chung Trì Tân, nhắc nhở: "Chung thần lần sau vẫn nên để trợ lý mang đồ đến đi, với vóc dáng này của anh, đoàn làm phim thế nào cũng có người nhận ra."

Nếu như gặp người có ý đồ xấu muốn truyền tin tức đi thì hết sức dễ dàng.

Chung Trì Tân cầm chén nước, nửa ngày sau mới nói: "Cô đừng gọi Chung thần.. tôi chỉ là người bình thường."

Khương Diệp: "..."

Nghĩ nửa ngày mới ra được cái kết luận như vậy, ý tốt của cô vừa rồi coi như uổng phí.

Khương Diệp dứt khoát từ bỏ: "Ngày mai cảnh diễn của hai chúng ta anh đã đọc qua chưa? Tốt nhất quay một hai lần là qua, nếu không thời tiết như này ở lâu trong nước sẽ dễ bị ốm."

Chung Trì Tân dừng lại, anh mười giờ mới trở về, làm gì có thời gian đọc kịch bản.

"Trở về sớm xem kịch bản đi, tôi sẽ không xuống tiễn anh, tránh mọi người nhận ra." Khương Diệp mười phần vô tình, rõ ràng là vừa rồi mới nhận quà từ người ta.

Chung Trì Tân một lần nữa đeo khẩu trang, kéo mũ lên đội rồi rời đi, chân giẫm lên sàn của nhà nghỉ, không phát ra một tiếng động.

Sau khi trở lại xe, Kế Thiên Kiệt đã chuẩn bị đi ngủ, thấy Chung Trì Tân còn bỏ kịch bản ra xem, không khỏi kinh ngạc: "Anh Tân, vẫn còn xem kịch bản? Anh không ngủ sao?"

Anh của cậu từ trước đến nay đều là mười giờ đi ngủ, đi ngược lại với những trẻ tuổi, hôm nay lại làm sao rồi?

"Cậu ngủ trước đi, tôi xem kịch bản đã." Chung Trì Tân cầm kịch bản đi về phòng mình.

Lật đến cảnh diễn ngày mai, Chung Trì Tân từ từ xem, vành tai lại có chút phiếm hồng, phải.. cắn cô sao?

Theo tính cách nhân vật lúc trước thì Cửu Vương gia là một người phong lưu, ham hưởng lạc, cảnh quay ngày mai là cảnh quay ở trong suối nước nóng, bên cạnh chỉ có thị nữ thϊếp thân Lương Thần.

Cũng không phải là cảnh thân mật, chỉ là.. Đoạn Vịnh Sương trong lúc tắm suối nước nóng lại thích ăn nho, nhưng lại không muốn tự mình bóc vỏ, càng không muốn có người ở suối nước nóng từ trên cao nhìn xuống đút cho mình ăn, bởi vậy Lương Thiền phải xuống nước cùng, bón cho anh ta ăn.

Chỉ có như vậy, nhưng mà một cảnh quay hầu hạ Vương gia ăn lại được biên kịch viết rất tỉ mỉ, cũng không biết ngày mai đạo diễn Tào muốn quay như thế nào.

Bất luận diễn viên nghĩ như thế nào, Tào Khôn vẫn là dựa theo kế hoạch để quay. Bên trong cổ thành cũng không có suối nước nóng, cho nên vì tạo hiệu ứng quay, chỉ có thể đem bể bơi sửa chữa đôi chút, bơm nước lạnh vào, bên cạnh lại để đá khô tạo nên hình ảnh suối nước nóng.

Thời tiết tháng ba mà ngâm nước lạnh, khó trách hôm qua Khương Diệp nhắc nhở anh xem thật kỹ kịch bản.

* * *

"Cảnh này.. ban đầu tôi cùng biên kịch thảo luận thật lâu mới thêm vào." Tào Khôn gọi Khương Diệp cùng Chung Trì Tân qua, chỉ một cảnh diễn trong kịch bản, "Hai người đều đọc rồi, cũng biết được kết cục, hẳn là đã biết thị nữ Lương Thiền đối với Vương gia nảy sinh tình cảm, chẳng qua người xem không biết. Cho nên cảnh diễn này chính là muốn lột tả cảm xúc này, cần đem phần tình cảm này thể hiện ra trước ống kính, để cho người xem phân tích."

"Còn nữa, sau cảnh này là cảnh Cửu Vương gia tức giận, cho dù Lương Thiền là người anh ta duy nhất tín nhiệm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa nói được lời nào tốt đẹp."

"Khương Diệp này." Tào Khôn sờ sờ cái cằm râu ria của mình, "Cô đã thầm mến ai bao giờ chưa?"

Không đợi cô đáp lại, Tào Khôn lại tự mình lắc đầu: "Cô lớn lên như vậy, cũng không thể thầm mến ai, như vậy đi, hai người thử diễn trước, tốt nhất là nhanh chóng qua, dưới nước rất lạnh."

Tổ đạo cụ bên kia còn vội vàng chuẩn bị đá khô, Khương Diệp đứng ở bên cạnh nhìn, trên người chỉ mặc một chiếc áo màu trắng bạc trong suốt.

Chung Trì Tân cũng là một thân áo trắng trong suốt, chẳng qua Kế Thiên Kiệt có ôm áo khoác đến, khoác ở trên người anh.

"Còn áo khoác hay không?" Chung Trì Tân tuy là nói với Kế Thiên Kiệt nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Khương Diệp.

"Có, ở trên xe." Kế Thiên Kiệt vẫn nhớ là anh cậu mắc bệnh sạch sẽ, thế nên có mai thêm hai cái nữa để dự phòng.

"Đi lấy cho cô ấy."

Kế Thiên Kiệt theo ánh mắt anh nhìn sang, sau đó giật mình: Hôm qua tòa nhà cổ kia không phải anh cậu đưa cho cô Khương đấy chứ? Không thể nào? Anh cậu tại sao phải đưa cho cô Khương?

Mãi cho đến khi cậu ta chạy về đem áo khoác lấy đến, Kế Thiên Kiệt vẫn đang nghĩ đến nguyên nhân vì sao.

"Cảm ơn." Khương Diệp nhận lấy áo khoác, hướng Chung Trì Tân nhẹ gật đầu, cô thực sự không có mang áo khoác tới, hành lý có hạn, chỉ có thể mang những đồ vật quan trọng.

Suối nước nóng được dựng trong phòng, bên trong chỉ có hai diễn viên bọn họ, còn lại đều là người của tổ công tác, đá khô đang dần dần chuyển thành sương mù, Tào Khôn để tổ công tác đi ra khỏi ống kính máy quay.

Chung Trì Tân cùng Khương Diệp cởϊ áσ ngoài, chuẩn bị bắt đầu diễn.

Đoạn Vịnh Sương một thân áo trắng trong suốt ngồi trước bàn trang điểm, Lương Thiền đứng ở phía sau, cẩn thận từng li từng tí đem trâm cài tóc gỡ xuống, lại dùng lược ngọc chải từng sợi tóc.

Ngón tay trắng muốt xen kẽ là những lọn tóc đen nhánh, nhẹ nhàng chải ra những lọn tóc rối, nữ nhân mắt rủ xuống đứng ở phía sau, cẩn thận đem những sợi tóc chải vuốt mềm mại. Mới buông lược ngọc xuống.

"Vương gia, đã xong."

Đoạn Vịnh Sương hai tay chống tại bàn gương, ống tay áo rộng theo cánh tay trượt xuống, rủ xuống trên bàn, lộ ra cánh tay thon dài hữu lực, anh ta giống như đối với tình nhân thì thầm: "Vì cái gì.. Tần Thiếu Hoa còn chưa có chết?"

Lương Thiền mặt không chút cảm xúc nói: "Vương gia, nô tì thay người gϊếŧ hắn."

Đoạn Vịnh Sương quay đầu nhìn thị nữ của mình, đột nhiên cao giọng cười to, cười đến chảy cả nước mắt: "Lương Thiền, cô không thể hung ác như vậy."

Tiếng cười vừa dừng lại, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Tần tướng quân vẫn là.. chết trong tay quân địch là tốt nhất."

Tào Khôn đang ngồi nhìn màn hình theo dõi, như có điều suy nghĩ: "Hôm nay Chung Trì Tân phát huy không tồi, cảm xúc khi diễn bộc lộ được ra ngoài, mấy ngày trước ra ngoài ghi hình chương trình chắc là tìm người chỉ dạy đi?"

Lương Thiền không nói một lời, dìu Đoạn Vịnh Sương vào trong suối nước nóng.

Đoạn Vịnh Sương cởϊ áσ, ống kính máy quay lập chức zoom lại, sau đó anh được Lương Thiền dìu vào trong suối nước nóng, cảm giác ấm áp vây quanh, Cửu Vương gia nhắm mắt dựa vào tảng đá bên cạnh thở dài một tiếng.

Lương Thiền dường như không cảm nhận được độ ấm của suối nước nóng, yên lặng hướng bên kia đi tới, đi đến một bàn ăn nho nhỏ đặt bên cạnh suối, đem nho bỏ vào trong giỏ, lại hướng Đoạn Vịnh Sương đi đến, suối nước nóng bị khuấy động tạo lên làn sóng nhỏ.

Nước trong suối chưa có đến ngực Đoạn Vịnh Sương, sương mù trắng lơ lửng trước mặt, l*иg ngực như ẩn như hiện, hai tay thon dài đặt trên bờ suối, thái dương ẩn ẩn hơi nước hóa thành những giọt nước từ gò má trượt xuống, mồ hôi cũng từ trên mũi rơi xuống trên mặt nước.

Ruốt cuộc cũng đi đến bên cạnh Đoạn Vịnh Sương, Lương Thiền đem giỏ nho để cẩn thận, lại từ bên trong lấy ra một quả nho màu tím, cẩn thận đem vỏ lột ra, một chút nước màu tím vương ở đầu ngón tay.

Lương Thiền dường như không có để ý, yên lặng lột ra đưa tới bên môi Đoạn Vĩnh Sương.

Cảm nhận được hơi lạnh bên môi, Đoạn Vĩnh Sương mắt cũng chưa có mở ra, trực tiếp há miệng ngậm lấy, nước nho ngọt ngào nháy mắt tràn đầy khoang miệng, anh ta thỏa mãn nhíu nhíu mi, thần thái càng thêm buông lỏng.

Lương Thiền tiếp tục lột vỏ nho, đưa đến bên môi anh ta, giống như là ngầm hiểu lẫn nhau, Đoạn Vĩnh Sương lại mở miệng ngậm lấy.

Cho đến khi Đoạn Vĩnh Sương nhất thời không quan sát, đem cả đầu ngón tay Lương Thiền ngậm vào.

"Mở mắt ra." Tào Khôn khẩn trương nhìn trong màn hình Chung Trì Tân chậm rãi mở mắt ra, miệng khẩn trương nói "lấy nho ở bên cạnh."

Cảnh diễn này sau khi Lương Thiền không cẩn thận bị Cửu Vương gia Đoạn Vịnh Sương ngậm lấy đầu ngón tay, anh ta trực tiếp lấy chum nho ở bên cạnh, thô bạo nhét vào miệng thị nữ Lương Thiền, sau đó liền đứng dậy rời đi.

Lương Thiền, một thị nữ thϊếp thân cùng nhau lớn lên, hết lòng vì anh ta, cho dù chỉ phạm một sai lầm nhỏ thì cũng phải nhận trừng phạt.

Chung Trì Tân mở mắt ra, đang muốn lấy chùm nho bên cạnh, lại không ngờ rơi vào ánh mắt đối phương, cảm xúc bên trong quá mức phức tạp âm trầm, trong lúc nhất thời anh quên đi phản ứng.

Tào Khôn mày cau lại, đang muốn hô dừng, thì thấy Khương Diệp động.

"Vương gia, ngài còn muốn ăn nho sao?"

Đoạn Vịnh Sương ngơ ngác, một lát sau trên mặt lộ ra biểu cảm mất hứng: "Lui."

Lương Thiền thấy anh nói chuyện, tay tự nhiên thu lại, đứng dậy đem giỏ nho trở về, chậm rãi đi xa ống kính.

Lúc này Tào Khôn mới hô dừng, ông ngồi xem lại cảnh vừa rồi, nghĩ một lát sau đó hướng hai người trong suối nói: "Cảnh nhét nho vào miệng kia diễn lại một lần nữa, hai người dựa theo kịch bản diễn."

Không cần ông giải thích thì hai người cũng biết phải quay lại từ đó, Khương Diệp cũng không có chút phản ứng nào, cũng chỉ là diễn kịch, ngược lại lúc Chung Trì Tân cắn đầu ngón tay Khương Diệp ánh mắt có chút trốn tránh, nói chi đến cảnh nhét nho vào miệng.

"Trì Tân, điều chỉnh lại trạng thái, trước đó chẳng phải diễn đều tốt đó sao?" Tào Khôn đứng lên nói "Các người không lạnh sao? Tranh thủ thời gian quay xong sớm."

Chung Trì Tân đứng trong nước hít sâu mấy lần, mới miễn cưỡng đem cảm xúc ép xuống, nghiêng đầu nhìn ống kính, ra hiệu bắt đầu.

Khương Diệp một lần nữa mang một giỏ nho đầy tới, cô đứng phía sau, mắt rủ xuống, chậm rãi lột vỏ nho, đút cho Đoạn Vịnh Sương ăn.

Có lẽ do ăn quá nhiều nho, cũng có lẽ vì sự tình phát sinh sau đó, Chung Trì Tân cảm thấy trong miệng có chút đắng, anh mở mắt ra lạnh lùng nhìn Lương Thiền: "Ngươi hầu hạ như thế nào vậy?"

Đoạn Vịnh Sương cười lạnh một tiếng, lấy một chùm nho thô bạo nhét vào miệng Lương Thiền, nho bị ép cho vỡ nát, nước nho đỏ tím theo chiếc cằm tái nhợt của Lương Thiền chảy xuống, nhỏ lên quần áo, sau đó Đoạn Vịnh Sương từ trong suối nước nóng bước ra.

"Cut."

Tào Khôn hô dừng một tiếng, Kế Thiên Kiệt tranh thủ thời gian ôm áo khoác cùng khăn mặt đi ra muốn khoác cho anh cậu.

Chung Trì Tân ngăn cản tay của Kế Thiên Kiệt, nhận lấy quần áo, xoay người kéo tay Khương Diệp, đem khăn của mình đưa cho cô, đợi cô lau qua nước trên mặt, mới đem áo khoác choàng lên người Khương Diệp.

Kế Thiên Kiệt: "..."

Lập tức quay người đem khăn mặt khác cùng áo khoác mang đến, đưa cho anh cậu.

Hai người sau khi chỉnh lý xong liền cùng đi về phía đạo diễn Tào.

Tào Khôn vừa đi vừa nghĩ lại hai cảnh diễn vừa rồi, có chút do dự, hai đoạn này đều thể hiện hai ý khác nhau: "Cứ như vậy đi, hai người hôm nay biểu hiện không tệ, nhất là Trì Tân, có thể là ở dưới nước lạnh khiến cậu tiến bộ, ha ha ha."

Chờ hai người lần lượt rời đi, tổ công tác ở một bên chỉnh lý đạo cụ, Tào Khôn ngồi xuống xem màn hình giám sát, bên trong suối nước nóng hai người chỉ là ăn nho mà thôi, không hiểu sao lại cảm thấy hoạt sắc sinh hương, ông quay đầu nói với đạo diễn hiện trường: "Thật chính là hai người bọn họ đứng chung một chỗ chính là đẹp mắt, ta hiện tại bỗng nhiên hiểu được Ô Bán Tuyết vì sao theo đuổi những cái mỹ cảm hư hư ảo ảo kia rồi."

Vừa ra khỏi trường quay, gió lạnh tháng ba thổi tới, Khương Diệp rùng mình một cái.

"Có muốn hay không đến chỗ tôi tắm rửa trước." Chung Trì Tân chân thành nói "Buổi chiều còn có cảnh quay, nếu như bị cảm, có thể ảnh hưởng đến tiến độ quay phim."

Nhà nghỉ cách cổ thành cũng không gần, nhất là hôm nay địa điểm quay lại ở một góc trong thành, nếu như trở về rất dễ bị cảm.

".. Cảm ơn." Vừa nhắc tới quay phim, Khương Diệp liền không có cách nào cự tuyệt, hiện tại nếu như bị cảm sẽ chỉ tăng thêm phiền phức.

Chung Trì Tân cùng Khương Diệp lần lượt lên xe tắm rửa, để lại Kế Thiên Kiệt đứng ở cửa xe canh, thỉnh thoảng còn thăm dò bốn phía xem có người nhìn hay không.

Kế Thiên Kiệt hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, thấy hành vi của mình có chút cổ quái: Cậu ta giống như những thái giám cung nữ trên ti vi, vì chủ tử của mình đang hẹn hò mà trông coi ở bên ngoài.

Hai người bọn họ chỉ là đang tắm, cái gì cũng không có làm, mình chột dạ cái gì?

Kế Thiên Kiệt nghĩ xong, ưỡn ngực ngẩng đầu.. đứng yên ở cửa xe.

Chiếc xe này như một ngôi nhà nhỏ di động, bên trong không những có phòng ngủ, còn có phòng khách nhỏ, thậm chí còn có phòng giải trí.

Khương Diệp cầm quần áo của mình đi đến phòng tắm, cởi trang phục diễn, tắm nước nóng xong, cả người dễ chịu đi không ít, trước đó tay lạnh buốt bây giờ cũng đã ấm trở lại.

Sau khi ra ngoài Chung Trì Tân đưa cho cô một tách cà phê nóng: "Quần áo ướt có thể bỏ vào trong máy giặt, máy có cả chức năng sấy khô." Nói xong bước vào phòng tắm.

Khương Diệp ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, từ trong ba lô lấy điện thoại ra, phía trên có hai tin nhắn, đến từ hai người.

Đồ học trưởng: "Em gần đây đang ở Tỉnh Y?"

Tiền Quý: Công ty của tôi gần đây đang nghiên cứu phát triển cải bẹ muối vị mới, đem địa chỉ gửi cho tôi, tôi gửi cho cô một thùng. "

Khương Diệp đọc xong tin nhắn thứ nhất, nhìn thấy tin nhắn thứ hai nhin không được giương môi cười, Tiền Quý đúng là không phụ cái tên của anh ta.

Khương Diệp: Vị lúc trước còn không, có vị đạo diễn muốn.

Tiền Quý: ? Giới giải trí các người hiện tại đều như vây? Với cái mặt của cô mà không dùng quy tắc ngầm, ngược lại muốn cải bẹ? Vì cái gì mà ánh mắt lại lệch đến dạng này?"

Khương Diệp: . Xem ít tin tức bát quái thôi.

Tiền Quý còn chưa có trả lời lại cô lại nhận được một tin nhắn khác.

Đồ học trưởng: Sau khi quay phim xong, đến nhà anh một chuyến, bên này đồ ăn không thiếu, học trưởng mời em.

Khương Diệp vừa trả lời 'Được', tin nhắn của Tiền Quý liền tới: Mỗi vị gửi cho cô hai thùng, một thùng giữ lại để ăn, một thùng mang biếu.

Hiện tại công ty vừa mới thành lập, còn đang nghiên cứu phát triển thêm nhiều vị mới, có thể đến cuối năm mới tung ra thị trường, hiện tại Khương Diệp được xem là người ăn thử sớm nhất.

Khương Diệp: Được

Khương Diệp cầm di động đợi một lúc, Chung Trì Tân mới đem theo một thân hơi nước từ phòng tắm đi ra, anh đi đến quầy bar cầm lấy cốc cà phê trước đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, hầu kết nhô ra lên xuống theo động tác.

Khương Diệp nhíu mày, cuối cũng đã rõ vì sao lại có người nói hầu kết nam nhân chính là bộ phận gợi cảm nhất.

"Cảnh quay buổi chiều.. cô có thể giúp tôi tập thoại một chút không?" Chung Trì Tân ngồi đối diện Khương Diệp, cũng không biết có phải do cảnh diễn này quá đơn giản hay không, trên kịch bản không thấy ghi chú gì.

"Lấy ra tôi xem một chút." Khương Diệp lấy kịch bản từ trong tay Chung Trì Tân.

Hai người ngồi đối mặt nhau, rõ ràng đều là gia nhập giới diễn viên không lâu, nhưng người mới Khương Diệp lại có thể chỉ ra rõ ràng điểm không hiểu của Chung Trì Tân, thậm chí có thể giả Chung Trì Tân giọng nói.

"Cửu Vương gia làm người âm hiểm, ngữ điệu khi nói càng phải cao lên, giọng anh căn bản.. quá trầm." Khương Diệp cảm thấy rất khó để nói Chung Trì Tân thanh âm không quá dễ nghe, chỉ là nhân vật này cần một giọng nói phù hợp, cho dù hậu kỳ phía sau có thể l*иg tiếng, nhưng cũng không thể thay đổi hoàn toàn.

Chung Trì Tân vốn xuất thân ca sĩ, đối với âm thanh so với người thường hiểu biết nhiều hơn. Anh thử mấy lần, rốt cuộc cũng tìm được giọng phù hợp.

"Còn có một điểm nữa.." Khương Diệp nhìn về phía Chung Trì Tân "Vừa rồi lúc ở trường quay, anh bị tôi ép diễn, vì sao vậy?"

Cô là ở giây phút Chung Trì Tân mở mắt phát hiện ra điều này.

Chung Trì Tân hầu kết giật giật: "Có chút thất thần."

"Buổi chiều diễn cùng Phiền Biên Đồng, anh phải chú ý hơn, diễn viên lâu năm sẽ không vì tình nghĩa mà nhắm mắt cho qua." Khương Diệp nhiều ngày ngồi ngốc ở trường quay không phải là ngồi chơi, cô quan sát tất cả các diễn viên.

".. Ừm."

Khương Diệp đứng dậy muốn rời đi, trước khi đi quay người hỏi Chung Trì Tân: "Anh ăn cải bẹ muối không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Kế Thiên Kiệt: Anh tôi muốn cải bẹ muối hay không tôi không biết, tôi chỉ biết bên ngoài gió thật to.