Chương 151​

3482 Chữ Cài Đặt
Chương 151

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng xong thì cả nhóm đến dùng bữa tại một nhà hàng đặc sản, tổ chương trình đặt bao một phòng lớn, bên trong phòng có tivi, đạo diễn cho phát lại đoạn đối thoại trong suối nước nóng vừa rồi.

"Hahaha, Lão Kim, anh tự biết mà, em yêu nhất chắc chắn là con của chúng ta, sau đó là cha mẹ, cuối cùng mới là anh." Bạch Vân Nguyệt vô tâm vô phế cười nói.

Kim Châu cũng không tranh cãi với cô, thỉnh thoảng lại để thịt nướng vào trong bát của vợ, giống như hiểu rõ địa vị của mình trong nhà rồi.

"Mọi người nhất định sẽ có chút ăn ý ngầm, tôi và Đào Tề đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, anh ấy có những tật xấu gì tôi đều biết." Giang Thanh Nhi gắp một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng nhai nhai "chẳng phải đàn ông các anh đều thích những thứ đó sao."

Bạch Vân Nguyệt và Giang Thanh Nhi đều là những người nói nhiều, đặc biệt là Giang Thanh Nhi, rất thích nói về bản thân và Đào Tề.

Thịt nướng ở nước H nổi tiếng thơm ngon, Chung Trì Tân cúi đầu gắp thịt nước, dùng lá kim quấn ngoài, đáng tiếc gói không kỹ, thịt bên trong bị rơi ra, không thì là do đũa bằng inox trơn không gắp được.

Khương Diệp ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm đũa của anh một hồi, cuối cùng dùng đũa của mình gắp thịt nướng cho anh: "..."

Chung Trì Tân loay hoay với thịt nướng ở trong bát một lúc lâu, anh thực sự không giỏi dùng đũa, cụ thể là một số đồ đặc biệt, gắp mãi không được. Anh nghe thấy Khương Diệp gọi thì theo bản năng quay đầu nhìn cô, sau đó mở miệng, lập tức cảm thấy trong miệng là miếng thịt nướng thơm ngon.

Anh sững người một lúc, sau đó đặt đũa xuống, hài lòng nhai thịt.

Mấy người còn đang nói chuyện ở bên cạnh đều sửng sốt, bởi vì lúc ghi hình chương trình hai người cũng không có thể hiện tình cảm ra rõ ràng như vậy. Đào Tề và Giang Thanh Nhi còn đoán liệu hai người có phải là một cặp theo hợp đồng hay không, trong giới của bọn họ không phải là không có trường hợp nào như vậy, bị buộc vào với nhau để nổi tiếng.

[ Các cô gái kính nghiệp ơi, mau lưu lại cái này đi, cuối cùng cũng gặp được cảnh hai người thực sự thân mật như cặp đôi yêu nhau này.]

[ Khương Khương quá chiều chuộng rồi, ghen tị quá, ca ca thật hạnh phúc.]

[ Tôi cảm thấy ca ca giống như không được thông minh lắm, thịt nướng chứ không phải thứ gì đó tròn tròn như trứng cút, anh ấy thậm chí không gắp được thịt, tôi có lý do nghi ngờ anh ấy đây là cố ý.]

Lúc mọi người vừa ăn vừa xem, giọng nói của Chung Trì Tân và Khương Diệp phát ra từ ti vi: "Tôi thích nhất là.. Khương Diệp/anh ấy."

Mọi người sững sờ nhìn ti vi, kể cả Khương Diệp và Chung Trì Tân.

Không bên nào biết rằng nửa kia nói người mà mình thích nhất lại là bản thân mình.

"Tình cảm của hai người thật tốt." Kim Châu lấy lại tinh thần nói với Chung Trì Tân và Khương Diệp.

Đây phân biệt rõ ràng là một loại biểu hiện tình cảm sâu đậm khác.

Giang Thanh Nhi đẩy đẩy Đào Tề phàn nàn: "Anh nhìn anh ấy đi, sao anh lại thích game nhất chứ."

"Điều em thích nhất cũng không phải anh." Đào Tề bị đẩy cho loạng choạng, hai tay chống trên mặt đất, ngữ khí không tốt nói.

[ Haizzz, sao trước đây tôi lại cảm thấy cặp Đào Tề ngọt ngào chứ, mỗi lần nhìn thấy bọn họ trong chương trình đều kích động muốn xem. Bây giờ tự nhiên cảm thấy cũng không ngọt đến mức như vậy, kính nghiệp vẫn là ngon nhất.]

[ Thực ra Giang Đào là hình tượng chúng ta thường thấy trong cuộc sống này, lúc đầu sẽ có tình cảm, nhưng về sau sẽ phai nhạt dần theo thời gian, kính nghiệp thì càng giống như trong truyện cổ tích hơn, không giống với người bình thường chút nào.]

[ Không nghĩ tới ca ca và Khương Diệp lại có phản ứng chân thật như vậy, đều đặt đối phương ở vị trí quan trọng nhất, lại không dám nghĩ tới trong lòng đối phương người quan trọng nhất lại chính là mình. Trước kia vợ chồng tôi cũng như vậy, nhưng trải qua một thời gian dài, cùng nhau trải qua nhiều chuyện mới dần hiểu ra.]

[ Ca ca thật sự.. giỏi làm nũng.]

Kể từ khi Khương Diệp gắp cho anh một miếng thịt nướng, và nghe cô nói người mà cô thích nhất chính là mình, Chung Trì Tân có chút phiêu.

Anh đặt đũa xuống, hướng về phía Khương Diệp, nhỏ giọng nói: "A Diệp, anh không gắp được, em đút cho anh đi."

Những người khác thì đang bị thu hút bởi câu trả lời của đối phương trên ti vi, thỉnh thoảng bình luận và giải thích, mà Khương Diệp chỉ có một đôi đũa, không chỉ tự gắp cho mình mà còn chiếu cố thêm Chung Trì Tân nữa.

"Anh có cần chấm nước sốt không?"

"Cần." Chung Trì Tân rót cho mỗi người một ly nước trái cây, háo hức nhìn Khương Diệp.

Khương Diệp cúi đầu chăm chỉ làm việc, gắp một miếng thịt, chấm nước sốt, gói nó trong lá kim, sau đó đút cho Chung Trì Tân.

"Ngon." Chung Trì Tân dựa vào người Khương Diệp, đôi mắt cong cong cười nói.

"Ừm."

[ Ca ca, anh không có tay sao? Lúc đầu em có thấy rõ ràng anh đã nướng thịt đó! Chẳng qua là gắp không chắc một miếng thịt mà thôi, liền lợi dụng Khương Khương sao? Còn có thiên lý gì không vậy? ]

[ Ôi, Khương Khương chiều chuộng anh ấy quá, bạn trai tôi mà như thế này tôi sẽ bùng nổ lên mất.]

[ Nếu bạn trai của bạn trông giống như ca ca thì bạn có đồng ý không? ]

[ Tôi cũng muốn Khương Khương đút cho tôi ăn, muốn Khương Khương đến hôn tôi, shit tôi cũng ăn được, kakaka.]

[ Chị gái, không cần phải như vậy đâu, không cần thiết, thật sự không cần phải đối xử như vậy với mình.]

[ Chỉ có hai người này là ăn không ngừng nghỉ, các cặp đôi khác đều đang nói về tình yêu kìa.]

[ Bây giờ chỉ muốn xem mukbang và livestream, cẩu độc thân cần học yêu đương làm gì, hướng dẫn bạn bè sao? ]

Không biết có phải do thói quen hay không mà mỗi khi Chung Trì Tân và Khương Diệp cùng nhau ghi hình một chương trình nào đó, họ vô hình chung tạo ra một tấm màng ngăn cách với người khác, cảm giác giống như ở hai thế giới khác nhau vậy.

"Phim điện ảnh của Khương Diệp hôm nay công chiếu à?" Bạch Vân Nguyệt liếc điện thoại sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Diệp.

"Vâng, hôm nay công chiếu ở trong nước." Khương Diệp gật đầu nói.

Bạch Vân Nguyệt đưa điện thoại cho cô xem: "Bạn của tôi vừa nhắn tin nói sau khi xem công chiếu 'Tượng Y' lại bắt đầu đi mua vé xem lại lần hai."

"Oa 'Tượng Y' hay như vậy sao?" Giang Thanh Nhi đặt đũa xuống nhìn điện thoại của Bạch Vân Nguyệt rồi lại nhìn Khương Diệp "Hình như Khương Diệp vẫn luôn quay phim, không có nghỉ ngơi."

"Cô ấy đang trên đà phát triển, quay nhiều phim cũng là bình thường." Bạch Vân Nguyệt cúi đầu nhắn tin trả lời lại bạn mình "đợi Let's go tập này kết thúc, lúc về nước tôi cũng sẽ đi xem, các phim trước kia của Khương Diệp tôi cũng đã xem qua rồi, 'Tượng Y' chắc chắn sẽ không tệ."

Khương Diệp lịch sự mỉm cười, nhận lời khen của tiền bối.

Cô nghiêng đầu hỏi Chung Trì Tân rằng anh có muốn ăn ruột non không, Chung Trì Tân lập tức lắc đầu: "Không."

Giang Thanh Nhi ngồi bên cạnh Khương Diệp, gọi cô nhẹ nhàng nói: "Tôi trước kia cũng rất thích diễn xuất, đáng tiếc đã bỏ lỡ vài cơ hội, lần sau Khương Diệp có kịch bản nào hay có thể giữ lại giúp tôi được không?"

Lời nói này của cô ta có chút nguy hiểm, nếu là lúc đang nói chuyện vui đùa thì người nghe còn có thể chấp nhận. Nhưng thời điểm không đúng, nói ra sẽ làm cho người nghe cảm thấy chán ghét khó chịu.

[.. Bây giờ ai cũng muốn tiến vào giới điện ảnh, nói thật, đừng có đến để làm ô nhiễm ngành điện ảnh được không? Mấy năm nay giới điện ảnh trong nước đã nát đến mức nào rồi chứ, nếu không phải các đạo diễn và diễn viên của thế hệ trước vẫn đứng vững, lại thêm một hai năm gần đây có sự xuất hiện của những diễn viên như Khương Diệp, Trương Ý, thì nền điện ảnh trong nước thật sự là đang lụi tàn rồi.]

[ Đóng phim kiếm tiền, cái gì mà những idol thần tượng cũng đều đến tham gia. Không phải coi thường những người không phải xuất thân chính quy mà bây giờ những người tốt nghiệp bài bản ra cũng không khá hơn là bao. Chủ yếu là phải có kỹ năng diễn xuất, chỉ chăm chăm dựa vào lưu lượng truy cập, để những người xem như chúng tôi đến bỏ tiền ra, những đồng tiền nát này cũng thật dễ kiếm.]

"Những tài nguyên trong tay Khương Diệp đoán chừng không thích hợp với cô lắm." Bạch Vân Nguyệt nâng ly rượu chạm cốc với chồng mình, sau đó nhìn về phía Giang Thanh Nhi nói: "Cô có thể đi hỏi thăm những thể loại phim về gia đình, diễn tương đối dễ."

Giang Thanh Nhi: "..."

Trong những bộ phim như thế này bạn không biết mình có thể lộ mặt được bao nhiêu giây, ngoài vai chính ra hầu hết đều là diễn viên khách mời, xuất hiện trong vai bạn bè, và không có tiền cát xê.

"Ngày nay diễn xuất cũng không dễ dàng, giống chúng tôi lớn tuổi rồi, có lúc quay xong một bộ phim đều cảm thấy ăn không tiêu, sau đó đều phải nghỉ ngơi một thời gian." Bạch Vân Nguyệt thẳng thắn nói "giống như chương trình tạp kỹ này thì quá thoải mái nhàn hạ."

[ Hahaha, chị Bạch thật dám nói.]

[ Chương trình tạp kỹ thực sự là dễ dàng hơn quay một bộ phim, chẳng qua có cho mình một tác phẩm thì mới được người khác ghi nhớ.]

[ Một năm 365 ngày Khương Khương không có nghỉ ngơi sao? Sao tôi cảm thấy năm ngoái mình đã xem rất nhiều phim của cô ấy vậy, nếu đổi lại là diễn viên khác, tôi đoán xem cũng phát ngán mất.]

[ Dù sao thì các vai diễn của Khương Diệp đều khác nhau, coi như có mười bộ phim thì xem cũng không cảm thấy ngán, dù sao nếu không xem danh sách diễn viên phía dưới thì bạn cũng không biết cô ấy là Khương Diệp, hahaha.]

"Chúng tôi còn trẻ mà, đóng phim có khổ đến đâu cũng có thể chịu được." Giang Thanh Nhi thở dài "Chỉ là không có cơ hội, Khương Diệp may mắn như vậy, vừa ra mắt là có rất nhiều đạo diễn ủng hộ."

Chung Trì Tân vốn dĩ đang dựa vào vai Khương Diệp, vừa xin cô một miếng củ cải muối, khi nghe thấy những lời nói ranh mãnh này của cô ta, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng.

Anh ngồi thẳng người dậy, chậm rãi rót đầy ly nước trái cây mà Khương Diệp đang uống dở nói: "Không có kỹ năng diễn xuất, cho dù có bao nhiêu đạo diễn khen ngợi thì cũng là độc dược phòng vé mà thôi, cô.."

Chung Trì Tân không nói gì nữa, chỉ nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới với ánh mắt phê bình, rõ ràng như vậy.

[ Hahaha, ca ca được lắm.]

[ Ống kính này đạo diễn chuyển tốt quá, ngồi trước màn hình cũng cảm nhận được sự khinh thường của ca ca.]

[ Giang Thanh Nhi bị đυ.ng vào đâu rồi sao? Quên mất đây là đang livestream à, còn bám vào vấn đề này mãi.]

Giang Thanh Nhi có chút xấu hổ, nhưng vẫn can đảm nói: "Kỹ năng diễn xuất đều phải mài dũa ở phim trường, tôi có thể chịu khổ được."

"Thanh Nhi, đến đây nếm thử cái này xem." Bạch Vân Nguyệt gắp một miếng thịt bò nhỏ, bỏ vào trong bát của Khương Diệp "Diễn viên không phải cứ chịu được khổ là diễn được, cô đừng nghĩ nhiều nữa."

Nghe mấy lời của Giang Thanh Nhi, cả Bạch Vân Nguyệt và Kim Châu đều không vui lắm, hai người bọn họ từ lúc bước chân vào nghề đều làm việc chăm chỉ, trước kia cũng có rất nhiều người dựa vào tài nguyên sau lưng để giành lấy các vai diễn, cuối cùng còn đem một kịch bản hay cắt cắt xén xén thành một tác phẩm nát, cho nên đối với những diễn viên không có tài năng mà lựa chọn đi theo con đường giành giật vai diễn thì cực kỳ ghét.

Những người như Khương Diệp, dựa vào kỹ năng diễn xuất của mình để cải thiện từng chút một, mới thật sự đáng ngưỡng mộ.

Ban đầu Bạch Vân Nguyệt thấy tin nhắn mà bạn mình gửi đến, vẫn còn muốn nói với Khương Diệp về bộ phim điện ảnh này, hiện tại hoàn toàn không muốn nói nữa rồi.

Giang Thanh Nhi quá làm người khác thất vọng.

[ Tôi thấy chị Bạch không vui lắm, Lão Kim ở bên cạnh nhìn cũng không thèm nhìn về phía bên này.]

[ Tôi cảm thấy tổ tiết mục không nên mời Giang Đào. Vợ chồng Bạch Kim là diễn viên giỏi có tiếng, chưa kể Khương Diệp lại là niềm hy vọng của thế hệ diễn viên trẻ, ca ca thì đang đứng đầu trong giới âm nhạc. Giang Đào có gì? Nói về tình yêu tốt hơn hay là đưa mồm đi chơi xa thì tốt hơn? ]

[ Lầu trên ơi, hiện tại tôi thật sự không muốn xem cặp Giang Đào tí nào cả, xem chương trình luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, giống như shit với đường trộn lẫn vào nhau vậy.]

Giang Thanh Nhi cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí trên bàn có chút không đúng, vì vậy khó xử chuyển sang nói về chủ đề khác.

Đào Tề hoàn toàn thờ ơ, cúi đầu ăn đồ ăn, không có ý nhắc nhở hay làm bất cứ điều gì.

"Hay gọi thêm đĩa thịt nữa, em cảm thấy ít quá." Bạch Vân Nguyệt vỗ vỗ tay Kim Châu "Anh đừng ăn nhanh quá, người khác còn phải ăn chứ."

Kim Châu thu tay lại, khổ mà không nói được, anh nào có ăn nhanh chứ?

"Gọi thêm hai đĩa nữa đi, nước trái cây cũng hết rồi, Khương Diệp uống không?" Giang Thanh Nhi không hổ đã tham gia mấy chương trình tạp kỹ, nhìn biểu hiện bên ngoài giống như chuyện vừa rồi căn bản không có phát sinh vậy.

"Không cần đâu, tôi vẫn còn một ít." Khương Diệp dốc sức đút cho Chung Trì Tân, nước trái cây chỉ uống một nửa, hiện tại trong cốc vẫn còn.

[ Hắc hắc, Lão Kim thật oan uổng, tôi làm chứng, thịt không phải anh ấy ăn hết.]

[ Người chiến thắng trong trò chơi chính là –ca ca.]

[ Ca ca không cần động đũa, chỉ phụ trách việc mở miệng và nhai là có thể ăn hết thịt nướng ở trong đĩa.]

[ Trước kia cảm thấy Khương Diệp không biết có đức hạnh gì mà được ca ca thích, hiện tại chỉ cảm thấy ca ca quá may mắn rồi, có thể làm cho Khương Diệp chiều chuộng anh ấy như vậy.]

Sau khi sáu người ăn xong thì buổi phát sóng trực tiếp cũng kết thúc.

Trên đường trở về, Bạch Vân Nguyệt không thích nói chuyện với cặp Giang Đào, cô tính tình không tồi, tính tình nóng nảy đã được mài dũa xoa dịu trong những năm mới vào nghề, nhưng Giang Thanh Nhi vẫn là dẫm lên điểm mấu chốt của cô, cái miệng nói ra những lời như vậy thật sự rất xấu xí.

Giang Thanh Nhi cũng cảm nhận được điều đó, buổi ghi hình ngày hôm sau thì yên bình hơn nhiều, nhưng cô ta lại ở trên weibo ám chỉ rằng bản thân đã bị oan ức, các fan thì ở phía dưới bình luận an ủi.

Ghi hình trước dễ hơn nhiều so với livestream, Khương Diệp sáng sớm thức dậy đi dạo một vòng bên ngoài khách sạn, đó là thói quen của cô.

Mỗi khi đến một nơi nào đó, cô nhất định phải quan sát xung quanh, cô thích tự mình nắm giữ mọi thứ.

"Khương Diệp."

Đào Tề đang đứng hút thuốc ở bên ngoài, nhìn thấy cô từ xa đi đến: "Vị kia của cô đâu? Mới sáng sớm lại để cô ra ngoài sao?"

"Có chuyện gì sao?" Khương Diệp lãnh đạm nhìn anh ta, không hiểu anh ta hỏi câu này là có ý gì, người bình thường sẽ không chào nhau buổi sáng như vậy.

"Không có gì, chỉ hỏi thăm cô thôi." Đào Tề hướng Khương Diệp nhả một hơi khói "ôi, thật xin lỗi, cô không để ý chứ?"

Khương Diệp híp híp mắt: "Anh động tình à?"

Đào Tề: "..."

Là một diễn viên Khương Diệp rất nhạy cảm với từng chuyển động cử chỉ của người khác, vừa rồi anh ta nhả ra làn khói kia, là một động tác mà một số đàn ông đặc biệt thích khi họ đi tán tỉnh.

Chưa kể sau khi phì phèo điếu thuốc xong, mới giả vờ hỏi có để ý không.

"Cô vẫn luôn ăn nói hùng hổ như vậy sao?" Đào Tề khá là hứng thú.

Khương Diệp không trả lời mà lấy điện thoại ra chụp ảnh anh ta.

Đào Tề bị hành động của cô làm cho sửng sốt, sau đó tự vuốt vuốt tóc mình: "Cô muốn chúng ta chụp ảnh chung sao?"

"Thủ đô nước H vừa ban hành luật cấm hút thuốc ngoài đường." Khương Diệp cất điện thoại đi về phía quầy lễ tân của khách sạn.

Đào Tề: "..."

Đợi đến khi mọi người từ trên phòng đi xuống, chỉ thấy nhân viên khách sạn và nhân viên thực thi luật pháp ở xung quanh, Đào Tề vẻ mặt sốt ruột rút ví ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Kim Châu hỏi, anh ta dáng người cao to, chỉ cần cau mày cũng đủ dọa khóc một đứa trẻ.

"Hút thuốc bên ngoài nên bị phạt." Khương Diệp vừa mới đi lên, sau đó cùng Chung Trì Tân đi xuống.

"Phạt tiền thì phạt tiền, nhiều người vây quanh như vậy là định làm gì?" Giang Thanh Nhi sắc mặt âm trầm, cô ta đi tìm đạo diễn kêu những người này giải tán.

Đạo diễn khoát khoát tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ là phạt tiền rồi ký tên thôi, chút nữa là xong."

Thực tế thì quy định này ở thủ đô nước H mới được ban hành không lâu, thực hiện cũng không tính là nhanh, nhưng nếu bị bắt được quả tang thì sẽ bị nghiêm trị.

Lẽ ra không ai có thể biết Đào Tề đứng bên đường hút thuốc, nhưng..

Giang Thanh Nhi chỉ có thể chen lấn lên để nhìn Đào Tề, Bạch Vân Nguyệt nhìn thấy như vậy thì đoán sự việc sẽ không thể giải quyết trong thời gian ngắn, vì vậy chị gọi Chung Trì Tân và Khương Diệp đi ăn sáng trước.