Chương 13​

4110 Chữ Cài Đặt
Chương 13

Vừa đến giáp Tết, đường phố lớn lớn bé bé ở Ninh thị luôn có thể gặp phải tình huống kẹt xe, chẳng qua rất nhiều xe đều không phải ở nơi này, bởi vì những người làm ăn xa ở bên ngoài đã trở về ăn Tết.

"Đường Hưng Hoa đoán chừng lại kẹt xe, chúng ta vẫn phải đi qua đó." Mẹ Khương xách bao bố lên nói với Khương Diệp.

"Vâng." Trong tay Khương Diệp cũng cầm một cái túi to, bọn họ chuẩn bị đi đến chợ bán sỉ ở đường Hưng Hoa mua hàng Tết.

Hai mẹ con từ nhà đi ra tiểu khu dừng lại mấy lần, rất nhiều người đều lại chào hỏi, đều là hỏi Khương Diệp dạo này công tác thế nào, ở bên ngoài làm cái gì.

Khương Diệp đem lời đã nghĩ xong lúc trước trả lời mấy lần về công việc, công ty xác thực tồn tại, vẫn là công ty lớn, trước kia cũng gửi thư cho cô tuyển thực tập sinh, chẳng qua Khương Diệp từ chối, từ sau khi tốt nghiệp liền bắt đầu 'lưu lạc' khắp nơi.

"Vẫn là con gái của lão Khương giỏi giang a!"

"Tiểu Diệp thật lợi hại, có rảnh thì đến nhà chúng ta dạy mấy đứa nhỏ ở nhà cần phải học thế nào nhé."

* * *

Mấy câu như thế cứ nói luôn hồi, không dứt bên tai.

Mẹ Khương cười đến vui vẻ, kéo con gái ngẩng đầu từ cửa tiểu khu đi ra.

"Ba con thích ăn thịt hầm, đặc biệt là loại thịt được hầm mềm nhuyễn, vừa lúc con trở về, mấy ngày nay chúng ta làm nhiều một chút, đỡ phải đi lại mua nhiều lần, hai chúng ta ngày thường cũng ăn không hết." Mẹ Khương vừa đi vừa tính toán.

"Mỗi lần mua một ít là được mà."

Siêu thị bán thịt đều có bán suất nhỏ, nếu hai người ăn không hết có thể mua bớt lại, mặc dù đi chợ mua thức ăn nhưng cũng sẽ không bị cưỡng ép mua thêm.

Mẹ Khương lắc đầu bất đắc dĩ: "Ba con ấy, ông ấy thích trên bàn có một tô thịt lớn, như vậy ăn lên mới thích, mua ít trở về quá không phóng khoáng."

"Ba có bệnh cao huyết áp, thịt vẫn là ăn ít đi một chút, tốt cho sức khỏe."

"Có uống thuốc rồi, buổi sáng mỗi ngày ba con đều chạy bộ cùng học sinh, ăn chút thịt cũng không việc gì, ông ấy thích ăn."

Khương Diệp cúi đầu nhìn gạch lát trên lối đi bộ không nói nên lời.

"Đúng rồi, chừng nào thì con quay lại thủ đô?" Mẹ Khương đột nhiên nhớ tới "Lúc trước mẹ còn cùng hiệu trưởng nhắc tới, muốn con đến trường diễn thuyết cho học sinh, cổ vũ bọn họ."

Tay Khương Diệp rũ bên ống quần, ngón tay giật giật, ngẩng đầu cười nhạt: "Mùng bốn con phải đi rồi, lúc đó trường học chắc là còn chưa có học lại."

Mẹ Khương vẻ mặt tiếc nuối: "Kia chắc là không kịp, nhưng công việc của con quan trọng, không đi cũng không sao, đến lúc đó chỉ có thể viết thư cổ vũ."

"Vâng."

Đến chợ đầu mối, mẹ Khương khắp nơi chọn lựa hàng Tết cần dùng, bởi vì không có lái xe đến, những đồ nặng đều để chủ quán đưa tới nhà, trong tay chỉ cầm những đồ nhẹ có thể xách theo.

Mẹ Khương cúi đầu ngửi nấm hương khô trong tay, bất mãn nói: "Nấm hương khô lại tăng giá?"

Chủ quán hòa khí cười cười: "Tết mà, chị muốn bao nhiêu?"

Khương Diệp ở bên cạnh nhìn, chuẩn bị giúp mẹ cô xách đồ, đúng lúc này di động bỗng nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, là Triệu Cấu gọi tới.

Cô lập tức đi đến một bên, nghe điện thoại.

"Anh Triệu?"

"Tiểu Diệp, vòng bạn bè của anh có đạo diễn tìm diễn viên, mùng bảy khởi động máy, có muốn tới thử không?"

Hiện tại cách mùng bảy còn có mấy ngày, đoàn phim này diễn viên chính hẳn là đã mời đủ, nếu không thì trong thời gian ngắn như vậy không thể khởi động được.

Khương Diệp ở trong đầu nghĩ qua một lần: "Anh Triệu, nhân vật gì vậy?"

Triệu Cấu: "Bọn họ thiếu một cảnh sát nam thuộc đội phòng chống ma túy.. Này, anh cũng không biết vì sao trong khoảng thời gian này giới diễn viên còn thiếu rất nhiều diễn viên nam."

Diễn viên nam?

Khương Diệp trầm mặc một hồi: "Em có thể diễn, nhưng là phía đạo diễn bên kia có đồng ý sao?"

"Cái này em yên tâm, nếu em nguyện ý tới, anh sẽ nói giúp, thử vai đều không cần."

Triệu Cấu cũng không khoác lác, Khương Diệp đã từng diễn qua phim điện ảnh của đạo diễn Hồ, nếu những đạo diễn khác biết tin tức này cho dù còn nhiều nghi vấn cũng sẽ tiêu trừ sạch sẽ, nữ diễn nam trước kia cũng không phải chưa từng có.

"Được, em đi."

Triệu Cấu thấy có thể giúp đỡ Khương Diệp, trong lòng rất cao hứng: "Anh hiện tại giúp em đi liên hệ đạo diễn, đến lúc đo hai người tự nói chuyện."

Khương Diệp mới vừa tắt điện thoại, mẹ Khương bên kia đã mua xong đồ, đi lại phía bên này: "Ai gọi điện thoại vậy, đồng nghiệp?"

"Vâng, đồng nghiệp." Khương Diệp không chút nào chột dạ trả lời, đều là diễn viên, cũng coi như là đồng nghiệp.

Một năm qua đi, Khương Diệp gầy bảy cân*, cũng may ba mẹ vẫn luôn không có hoài nghi chuyện công việc của cô, mùng bốn thuận lợi có thể rời đi.

(Ở Trung Quốc đơn vị tính 1 cân = 0.5kg, cho nên bảy cân ở đây sẽ là 3.5kg)

Lúc trước Triệu Cấu giới thiệu nhân vật cho cô, quả nhiên đạo diễn không cần cô đi thử vai, mùng bảy khởi động máy trực tiếp đi qua.

Một người diễn viên có thể cùng tham gia diễn phim của hai đạo diễn lớn Lưu Ích Dương và Hồ Lỗi, lại có ảnh đế Triệu Cấu đề cử, đừng nói có thực lực, cho dù là không có, đạo diễn cũng sẽ cho ít mặt mũi, dù sao cũng chỉ là một vai phụ, thời gian đi lãnh cơm hộp* cũng sẽ rất nhanh.

(Lãnh cơm hộp: Một nhân vật vì tình tiết hoặc kịch bản sắp đặt mà chết đi hoặc hết vai, nói ngắn gọn là "bay màu" khỏi bộ phim)

Đoàn làm phim lần này, đạo diễn cũng không giống Hồ Lỗi để ý đến từng chi tiết nhỏ, phim của chị từ trước đến nay đều lấy danh mỹ cảm, được cho là mỗi cảnh phim chụp lại đều có thể lấy trực tiếp làm ảnh bìa.

Cũng có thể là vì nữ đạo diễn có con mắt thẩm mỹ độc đáo.

Tóm lại, sau khi Khương Diệp lên mạng đọc thông tin về nữa đạo diễn này trên Bách khoa toàn thư, phát hiện đề tài cảnh sát này là lần đầu tiên cô diễn.

Sau khi vào đoàn phim, Ô Bán Tuyết nhìn thấy Khương Diệp, trước mắt sáng ngời: "Cô chính là người Triệu Cấu đề cử tới? Không tồi, không tồi."

Khương Diệp sửng sốt, cô còn chưa có bắt đầu diễn, làm như thế nào biết không tồi?

Ô Bán Tuyết lôi kéo Khương Diệp, từ trên nhìn xuống dưới đánh giá một hồi, thậm chí nhón chân nắm cằm cô: "Xong việc tôi phải hậu tạ Triệu Cấu mới được."

Khương Diệp: "..."

Cảm giác chính mình như bị đem đi bán, đạo diễn giống như khách hàng tới xem hàng. ^_^

* * *

Năm mới qua đi, mọi người bắt đầu quay trở lại làm việc, Chung Trì Tân rốt cuộc cũng quyết định đi đóng phim.

Có lẽ quay phim cũng là một việc rất thú vị?

Một câu nói của Chung Trì Tân làm cho truyền thông Hạo Thiên trên dưới chấn động.

Chỉ vì, Chung Trì Tân muốn đi đóng phim, bên trên đương nhiên muốn xuất ra tài nguyên tốt nhất, ít nhật hiện tại bọn họ còn phải làm ổn định cây rụng tiền này.

Giống như năm ngoái bộ phận điện ảnh bên kia đã chọn được người, chuẩn bị tham gia tiết mục di sản văn hóa, kết quả Chung Trì Tân giữa đường nhảy ra đoạt mất suất tham gia.

Hiện tại lại truyền ra tin tức Chung Trì Tân muốn đóng phim, bộ phận điện ảnh bị tức giận chết khϊếp, nếu tin tức này là sự thật, nghĩa là tài nguyên của bên mảng điện ảnh của Hạo Thiên phải phân cho Chung Trì Tân. Mảng điện ảnh bên này muốn liên hiệp lại phản kháng.

Chung Trì Tân lại không có nghĩ tới vì một câu nói của mình lại gây ra sóng ngầm ầm ầm tại công ty, mặc dù có nghĩ đến thì anh cũng không có để bụng.

Lý Cẩm Hồng càng không để bụng, chị đã sớm có ý nghĩ muốn chiếm luôn mảng điện ảnh này, đáng tiếc mấy năm nay nghệ sĩ dưới tay không biết cố gắng, làm thế nào cũng không nâng lên được. Hiện giờ Chung Trì Tân muốn đi đóng phim, nói không chừng việc anh muốn giải nghệ cứ như vậy bỏ qua.

Nếu tính đến chuyện Chung Trì Tân vẫn muốn giải nghệ, thì thời gian nửa năm này, nếu chính mình có thể nắm giữ được hơn phân nửa tài nguyên của công ty, đến lúc đó chị không tin không nâng được một minh tinh một đường trở nên nổi tiếng.

"Bốn cái kịch bản này đều là chị lấy từ chỗ Lâm tổng lại đây." Lý Cẩm Hồng động tác cực nhanh, năm trước sau khi Kế Thiên Kiệt lộ ra tin tức, chị vẫn luôn tìm hiều tài nguyên trong tay bộ phận điện ảnh Hạo Thiên, hiện tại Chung Trì Tân muốn đóng phim, cùng ngày chị liền đến văn phòng chủ tịch.

"Hai bộ phim cổ trang, một bộ hiện đại, một bộ phim thời dân quốc. Cổ trang thì một bộ là phim truyền hình, còn lại ba bộ đều là phim điện ảnh, kịch bản chị đã xem qua, cảm thấy cái kịch bản hiện đại kia không tồi, cậu diễn nam chính, đạo diễn là anh Vương, vốn đầu tư của phim nghe nói lên đến hai trăm triệu."

Lý Cẩm Hồng dựa vào sô pha, xoa xoa huyệt Thái Dương, cười khổ: "Trì Tân, vì cậu, lần này chị Hồng đắc tội với toàn bộ người của bộ phận điện ảnh rồi."

Bốn cái kịch bản, bao gồm các loại hình, niên đại, hẳn là tài nguyên tốt nhất của bên điện ảnh truyền thông Hạo Thiên, đều bị Lý Cẩm Hồng lấy mất.

Chung Trì Tân tầm mắt dừng trên bốn cái kịch bản, duỗi tay cầm lấy kịch bản có bối cảnh hiện đại lật lật xem, lần đầu tiên anh đóng phim, nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, cũng không nhìn ra được gì.

"Tôi mang về nhìn xem, qua hai ngày nữa sẽ báo lại cho chị."

Lý Cẩm Hồng sảng khoái đáp ứng: "Được."

Kế Thiên Kiệt tiến lên đem bốn cái kịch bản thu lại, đi theo Chung Trì Tân về biệt thự, trên xe vẫn luôn tò mò, mãi cho đến khi xe dừng lại mới thôi.

"Anh Tân, em cảm thấy vẫn là đừng chọn cái kịch bản hiện đại kia, đạo diễn kia em có nghe nói qua, phim điện ảnh quay được lúc tốt lúc xấu. Anh lại là lần đầu tiên đóng phim, chúng ta có thể từ diễn từ vai phụ bắt đầu." Kế Thiên Kiệt ngồi ở phòng khách xem xong kịch bản, lại tìm hiểu tin tức từ bạn bè mình, lo lắng sốt ruột nói.

Vượt ngành đóng phim nếu làm không tốt sẽ bị phản phệ, đã có rất nhiều người bị, tuy rằng địa vị của Chung Trì Tân ở trong vòng cực cao, nhưng người xem ở một số phương diện nào đó có thể nó là vô tình.

Chung Trì Tân trước đây chín năm đều dành tất cả tâm tư cho ca hát, mặc dù ở trong vòng giải trí, nhưng cũng hoàn toàn không hiểu hết mấy cái này, anh rũ mắt nhìn kịch bản trên bàn: "Ba cái kia thì sao?"

"Đề tài dân quốc là diễn viên chính, em xem bọn họ miêu tả, cảm thấy cùng hình tượng của anh không phù hợp, phim truyền hình kia thì thời gian quay khá dài, cũng không thích hợp, em kiến nghị chọn bộ điện ảnh cổ trang này, nhận vai Vương gia, tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng hình tượng tương đối phù hợp, hơn nữa đạo diễn Tào Khôn có tiếng là khi quay sẽ chỉ dạy diễn viên."

Có thể nói Kế Thiên Kiệt từ các mặt đều thay Chung Trì Tân suy xét một lần.

Chung Trì Tân liếc liếc Kế Thiên Kiệt còn đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn kịch bản: "Cậu chỉ là trợ lý."

Kế Thiên Kiệt mới phản ứng lại ------ trợ lý chỉ cần chú ý chuyện ăn ở, đi lại của nghệ sĩ, nghệ sĩ tiếp nhận tài nguyên là do người đại diện lo.

Cậu có chút xấu hổ buông kịch bản, ngượng ngùng gãi đầu, gập ghềnh nói: "Việc này vẫn là nghe chị Hồng, chị Hồng mới là chuyên nghiệp."

Chung Trì Tân cầm lấy kịch bản vừa rồi Kế Thiên Kiệt chọn, nhàn nhạt nói: "Chọn cái này đi, chị ấy cũng không phải quá chuyên nghiệp."

Những vấn đề này trợ lý đều có thể biết đến, là người đại diện mà không nói rõ ràng với anh, Chung Trì Tân nhìn kịch bản trong tay, giấu đi một mảnh phức tạp nơi đáy mắt.

Thấy Chung Trì Tân theo ý kiến của mình, cảm xúc xấu hổ vừa rồi sớm đã biến mất, cậu kích động nói: "Anh Tân, để em đi sắp xếp toàn bộ tác phẩm của đạo diễn Tào Khôn lại đây, mình tìm hiểu một chút về phong cách quay phim của đạo diễn, bạn em nói nghệ sĩ diễn viên đều học tập như vậy."

Chọn kịch bản xong, Chung Trì Tân liền đến công ty một chuyến.

"Cậu xác định chọn cái này? Lấy địa vị của cậu hoàn toàn có thể nhận vai nam chính." Lý Cẩm Hồng ý đồ khuyên bảo.

"Vâng."

"Được rồi, mấy hôm nữa chị sắp xếp để cậu cùng đạo diễn Tào Khôn ăn một bữa cơm, đến lúc đó để hai người nói chuyện với nhau."

* * *

Trung tuần tháng hai, dư âm ngày tết rốt cuộc cũng hoàn toàn tan đi, đài Hải Thành bắt đầu phát sóng chương trình.

Trước đó đài Hải Thành vẫn chưa lấy hình ảnh Chung Trì Tân để tuyên truyền, chính là muốn hiệu ứng được khen thì phải chê trước, tập đầu tiên phát sóng lúc năm giờ, trên mạng không có tạo lên một gợn sóng nào, tiết mục mới, rating bình thường.

Mười tiếng đồng hồ sau, đề tài mang theo hashtag#Chung Trì Tân# lặng yên bò lên hot search, rating bắt đầu theo biên độ nhỏ tăng lên, mười lăm tiếng đồng hồ sau, tiến vào bảng mười hot search đầu tiên, đồng thời hashtag#người quét rác rốt cuộc là ai#, #Giải Chi Anh#, #Trang Duệ Phong#, #di sản văn hóa# đều tiến vào bảng hot search, rating chương trình di sản văn hóa tiếp tục tăng.

Hai mươi tư giờ sau, mấy đề tài liên quan như #đặc sản Hải Thành ăn ngon không#, #Đông Sơn đẹp quá#, bảng mười hot search đầu tiên toàn bộ bị chương trình chiếm lĩnh, rating 'di sản văn hóa' rốt cuộc bùng nổ.

Đề tài #Chung Trì Tân#, cũng bạo hồng*, cư dân mạng sớm đã thành thói quen, thuận tay ấn vào mới phát hiện Chung thần của bọn họ vậy mà đi tham gia một gameshow, chủ tus dán mười hai hình ảnh về chương trình.

(Bạo hồng: Trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng)

A, Chung thần của bọn họ trước sau như một, vẫn là đẹp trai như vậy.

Các fan tựa như cuồng loạn, sôi nổi muốn tìm xem chương trình, vừa xem vừa cắt hình ảnh, cắt tới vui sướиɠ.

* * * Tổ tiết mục từ nơi nào tới vậy? Cơ hội tuyên truyền tốt như thế, vì cái gì mà không có thông báo? Làm tôi bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy Chung thần trước tiên!

* * * Cư nhiên là đài Hải Thành, bọn họ ngày thường có vị khách mời nào tham gia chương trình đều hận không thể đem pháo đi công bố, sao lần này lại không thấy động tĩnh gì?

* * * Lầu trên, thật ra đài Hải Thành năm ngoái cũng đã thông báo qua, chỉ là không có đăng ảnh chụp khách mời, cũng không có tag bất kỳ ai.

Fan của Chung Trì Tân bên này vì lỡ mất thời gian xem chương trình đầu tiên tức giận đến sôi trào, sôi nổi mắng tổ tiết mục. Bất quá không có ai chỉ trích Chung Trì Tân, rốt cuộc weibo anh của bọn họ đều sắp mọc rêu.

Người qua đường đi xem tiết mục, nghe tổ tiết mục giới thiệu văn hóa Hải Thành, nhìn bọn họ đi qua cửa Đông Sơn, không thể không nói đài Hải Thành xác thực có tâm, mỗi một cảnh quay đều đem mặt đẹp nhất của Đông Sơn thể hiện đầy đủ cho người xem.

Trong lúc khách mời thành viên đi tìm người qua đường trả lời câu hỏi, thường xen kẽ những chuyện xưa thú vị, lại hấp dẫn một đám người xem không thích những chương trình chỉ toàn những chuyện khôi hài.

Cho đến khi mọi người nhìn đến Chung Trì Tân tìm được một vị công nhân làm thành viên của đội, mà ngắn ngủi trong hai mươi phút, vị này trả lời đúng bảy mươi lăm câu.

#vị đại sư quét rác kia rốt cuộc là ai? # lại một lần nữa leo lên hot search.

* * * Mẹ ơi, con thấy được đại sư Thiếu Lâm Tự bằng người thực!

* * * Ca ca vì sao tinh mắt như vậy? Chẳng lẽ đây gọi là ánh sáng cường giả thì hấp dẫn nhau?

* * * Có một nói một, tuy rằng đại sư quét rác mặt đầy bụi, nhưng tôi lại cảm thấy người lớn lên thật đẹp trai.

* * * Có hai nói hai, người có tri thức tự nhiên đẹp.

* * * Mọi người có cảm thấy chuyện này không? Đại sư quét rác giống như hoàn toàn không có rung động trước sắc đẹp của ca ca.

* * * Nữ mới như vậy thôi, người ca ca chọn là nam, chẳng lẽ còn muốn phần tử trí thức người ta đối với nghệ sĩ hoa si thét chói tai sao?

* * * Trả lời lầu trên, nghệ sĩ thì làm sao vậy? Năm kia có tin tức có một tiến sĩ thấy ca ca trực tiếp ngất xỉu. Ra ngoài nhiều lên để nhìn xem thế giới, đừng có nói loạn khắp nơi.

* * * Ha hả, người lợi hại như vậy lại còn đi làm công, sợ không phải là ca sĩ thông đồng với tổ tiết mục tìm người tới, trước đó đem đáp án học thuộc trước đi.

Có fan thì sẽ có anti fan, hot search phía trước nói cái gì cũng có, nghi ngờ cũng không ít, rốt cuộc trả lời đúng nhiều câu hỏi như vậy cũng không đơn giản, hơn nữa trong tiết mục có thể thấy rõ ràng Chung Trì Tân đi khắp nơi hơn nửa tiếng đồng hồ, nhìn thấy đối phương lập tức đi thẳng đến.

Một giờ sau, người xem đợi sau khi xem xong tiết mục, hot search lại tới một đám nữa, vẫn là liên quan đến chương trình di sản văn hóa.

#vì cái gì ca ca nói tiếng địa phương đều dễ nghe như vậy# #di sản văn hóa đẹp#..

* * * a a a, ca ca nói tiếng địa phương vì cái gì giống như đang nói lời âu yếm, mê chết em, ô ô ô!

* * * Năm năm trước tôi ngốc ở Hải Thành mấy tháng, là tôi sinh ra ảo giác sao? Tiếng địa phương của Hải Thành từ khi nào lại dễ nghe như vậy rồi?

* * * Trả lời lầu trên, người địa phương nên tôi nói thật, tiếng địa phương Hải Thành trước sau như một đều là khó nghe.

* * *1, tiếng địa phương của Hải Thành chúng ta nói thật là đặc biệt khó, nói chuyện tựa như muốn cãi nhau.

* * * Gửi bức tâm thư của vạn người, cầu ca ca tham gia nhiều gameshow, lộ nhiều mặt.

* * * Không có người nào cảm thấy thời điểm Chung thần chơi trò chơi đặc biệt đẹp trai sao?

* * * Có, có có! Rõ ràng chỉ là cái nhiệm vụ qua vòng, được anh ấy chơi lại thành tiết mục giải đố.

* * * Ha ha ha, Trang Duệ Phong ở trong chương trình hoàn toàn ngốc, tôi là ai, tôi đang ở đâu? Hoảng hoảng hốt hốt.

* * * Thành thật mà nói, Chung Trì Tân cùng Giải Chi Anh hai vị khách mời thật nghiêm túc, Trang Duệ Phong cảm giác chơi có chút có lệ, rõ ràng trước kia tôi rất thích xem gameshow có Trang Duệ Phong.

* * * Luôn cảm thấy Trang Duệ Phong đang làm trò khôn vặt, có chút cảm giác chèn ép Chung thần.

* * * Lầu trên, xuỵt~~~mọi người đều nghiêm túc truyền bá văn hóa, đừng kéo anti cho ca ca.

Mười mấy hot search, chính mình chỉ có hai cái, mà bình luận phía dưới đều là không tốt.

Trang Duệ Phong ở trong phòng đem điện thoại ném vỡ.

"Đừng bực, nhìn có vẻ như tiết mục sẽ hot, may mắn chúng ta ký hợp đồng ba quý." Người đại diện của Trang Duệ Phong đi vào, đem di động bị vỡ nhặt lên ném vào thùng rác "Trước đấy tôi không nhận được tin tức Chung Trì Tân tới tham gia ghi hình, tập tiếp theo tôi sẽ tìm người khống chế dư luận."

Đài Hải Thành mấy năm nay đang trên đà đi xuống, rating chương trình có tiếng lâu đời đều giảm, mấy MC trụ cột cũng đều tham gia các hoạt động khác. Chẳng qua lạc đà gầy còn hơn ngựa, cho nên Trang Duệ Phong ký tới ba quý, nhưng ai cũng không nghĩ tới đài Hải Thành vậy mà lại mời Chung Trì Tân tới.

Chung Trì Tân không xem Weibo, sau khi nhận kịch bản liền ở nhà xem phim của đạo diễn Tào Khôn.

Kế Thiên Kiệt là người nghiện Weibo, thấy hot search về Chung Trì Tân đầu tiên, cầm di động vui vẻ cả ngày, nhịn không được ở phòng khách mở xem show di sản văn hóa.

"Thật là lợi hại!" Tuy rằng Kế Thiên Kiệt biết lúc ấy Chung Trì Tân tìm được khách mời trả lời đúng bảy mươi lăm câu, nhưng hiện tại xem chương trình phát sóng, vẫn là kích động đến không kìm được.

"Cái gì thật là lợi hại?" Chung Trì Tân từ phòng chiếu phim đi ra, liền nghe được Kế Thiên Kiệt cảm thán.

Kế Thiên Kiệt quay đầu: "Anh Tân, sao anh chọn được vị khách mời này vậy, lúc đó là nhìn ra được người này lợi hại như vậy sao?"

Chung Trì Tân ánh mắt dừng lại ở người có mặt mày xám tro trong màn hình ti vi, bỗng nhiên cong môi cười nhẹ: "Không biết."