Chương 5: Sướиɠ hay không?

Chương 5 Sướиɠ hay không?

(Tác giả: Không có đặc biệt thanh minh gì hết, truyện 1vs1, vốn là chuyện xưa tác giả bán mất liêm sỉ, không biết có bao nhiêu cảnh người thứ ba đứng xem nội dung cốt truyện ở hiện trường, nhưng không tham dự xxoo.)

Lần này Thẩm Tĩnh Châu không có ý định dừng lại.

Hắn nằm trên người nàng, môi hôn nàng, tay xoa bóp bầu ngực nàng, còn hông thì dùng sức đong đưa, cắm gậy thịt vào rồi rút nhanh ra, máu xử nữ hòa cùng dịch thể bôi trơn du͙© vọиɠ của hắn, giúp hắn thuận lợi cắm vào đến tận cùng, hơn nữa còn càng cắm càng nhanh.

Bị hắn đâm đến choáng váng, Vệ Giai Quân giơ tay giữ chặt đầu vai hắn, sử dụng chút hơi sức còn sót lại liều chết bám lấy hắn, vừa khóc vừa rêи ɾỉ thừa nhận động tác của hắn.

Nếu nói là đau nhức, vậy thì không phải loại đau nhức bình thường. Song nếu nói không đau, gậy thịt kia vừa thô vừa to, làm sao có thể thoải mái cho được?

"Sướиɠ không, hửm?" Nam nhân phía trên bắt đầu nói chuyện, ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm nàng, "Nói! Làm thế này nàng có sướиɠ không?"

Vệ Giai Quân nghẹn ngào, nàng chỉ cảm thấy mật huyệt của mình gần như bị hắn chọc thủng, thế nhưng trong cơ thể dường như có một tia sét đang len lỏi, khiến cả người nàng tê tê dại dại.

Chỗ sâu nhất trong cơ thể bị đâm trúng, thậm chí còn bị chọc ngoáy vào, vật kia có gì đó nhòn nhọn, mỗi một lần thúc đẩy đều chọc trúng thịt mềm của nàng, kí©h thí©ɧ đến nỗi nàng co rụt lại, còn ngoài ý muốn ngậm chặt lấy hắn, khiến hắn sướиɠ như điên.

Vệ Giai Quân không biết, dựa vào lợi thế ký ức kiếp trước, đối với thân thể của nàng, hắn rõ như lòng bàn tay, mới lần đầu tiên hắn đã nhấn thẳng vào hoa tâm nàng, khiến nàng vừa đau vừa thoải mái.

Dường như nam nhân phía trên đã được mở ra chốt cửa nào đó, hắn nửa ôm nửa kéo nàng vào lòng, vừa "Bạch bạch" va chạm vào mông nàng, vừa lên gằn từng tiếng: "Nói! Có sướиɠ không?"

Vệ Giai Quân lắc đầu, ai ngờ hắn không hài lòng, va chạm càng ác liệt hơn, mỗi một lần đều xuyên thẳng vào hoa tâm nàng, làm nàng không ngừng run rẩy.

"Sướиɠ không, hửm?"

Khi hắn hỏi lên câu đáng xấu hổ này một lần nữa, rốt cuộc nàng cũng nghẹn ngào trả lời: "Sướиɠ."

"Nữ hài ngoan." Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó bế bổng nàng lên không trung, eo liên tục đưa đẩy làm gậy thịt luôn cắm vào hoa tâm nàng, tạo ra hoa dịch, lôi kéo vách thịt non, l*иg ngực cứng rắn cọ xát với nhũ thịt mềm mại, khu rừng rậm rạp thô cứng nương theo dao động mà ma sát kí©h thí©ɧ hoa hạch của nàng.

Cả người Vệ Giai Quân lơ lửng trên không trung, điểm tựa duy nhất chính là chỗ hai người chặt chẽ kết hợp, cho nên mỗi lần hắn đẩy cơ thể nàng lên trên, nàng đều mượn sức nặng của cơ thể, nặng nề ngồi xuống.

Ở gian ngoài, Tứ hoàng tử đỏ mắt nhìn trộm, gã vừa nắm chặt gậy thịt cứng như sắt giữa hai chân, vừa nhìn chằm chằm vào chỗ kết hợp chặt chẽ của hai người, bắt đầu tự xử.

Từ góc độ của gã chỉ có thể nhìn thấy phía sau lưng Vệ Giai Quân, dược hiệu của nhuyễn cân tán đã phai không ít, song nàng vẫn không có cách nào tránh thoát, giờ khắc này chân nàng đang quấn quanh eo Thẩm Tĩnh Châu, hai cánh tay ngọc ngà treo trên cổ hắn, hai cánh mông no đủ tròn trịa theo dao động điên cuồng mà run rẩy, thậm chí là hơi hé mở, mơ hồ có thể nhìn thấy mật động mất hồn. . . Đi xuống chút nữa chính là gậy thịt màu đỏ tía vừa thô vừa to, liên tục ra ra vào vào giữa khe mông núc ních. Không tưởng tượng nổi một cây gậy thô như vậy, thế nhưng lại có thể cắm đến tận gốc rễ, vùi sâu vào cơ thể nàng, mỗi một lần gậy thịt kia đâm vào là mỗi một lần nàng ngâm nga thành tiếng, ư ư a a, âm cuối nũng nịu đến nỗi khiến người ta khó lòng kiềm chế.

Thời gian trôi qua, âm thanh từ trong phòng truyền ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng nề, tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ cũng theo đó mà càng dữ dội.

"A." Cuối cùng sau khi kêu to một tiếng, cả người nàng giật giật rồi mềm oặt. Còn Thẩm Tĩnh Châu, hắn lưu luyến đưa đẩy thêm hai cái, sau đó hắn đẩy ngã nàng xuống giường, đỉnh qυყ đầυ mạnh mẽ chống lên hoa tâm, bắn ra. Suốt hai mươi năm chưa từng tiêu hao, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa đặc vừa nhiều, mãi cho tới khi rót đầy bụng nhỏ của Vệ Giai Quân, rốt cuộc mới dừng lại.

Thẩm Tĩnh Châu nằm trên người nàng thở dốc, hắn cảm thấy cực lạc trên thế gian chính là như thế này.

Một kiếp kia, sao hắn có thể nhẫn nhịn không chạm vào nàng nhỉ?

Ngoài cửa sổ, Tứ hoàng tử cũng thở dài một hơi, quần của gã đã ướt một mảnh, gã có chút hụt hơi nói với tùy tùng bên cạnh, "Canh giữ cho ta, tiếp theo chắc biết phải làm thế nào rồi chứ?"

"Dạ, điện hạ." Tùy tùng đi theo nghe thấy tiếng động trong phòng, lại thấy Tứ hoàng tử tự xử, cả người gã ta cũng ngứa ngáy không chịu nổi, không thể đợi được muốn xem trộm tiếp, cho nên đáp rất nhanh.

Tứ hoàng tử phất phất tay rồi gấp gáp quay trở về tìm kỹ nữ giải nhiệt. Chết tiệt, xem bọn họ làm thật sự sướиɠ không thể tả.

Tứ hoàng tử vừa đi, gã tùy tùng nhanh chóng thế chỗ. Thuốc kia ngay cả trâu cũng chống cự không nổi, nhất định Thẩm Tĩnh Châu không chỉ làm một lần.

Quả nhiên, hai người chỉ nằm một lát, Thẩm Tĩnh Châu lại bắt đầu hành động, lần này hắn chẳng cần tốn nhiều công sức đã kéo được Vệ Giai Quân, bày ra tư thế nằm sấp, mông vểnh lên cao, còn hắn thì quỳ phía sau lưng nàng, "Ọt" một tiếng, gậy thịt hoàn toàn cắm vào.

"Ba ba bạch bạch," lần này là đâm thẳng vào, âm thanh càng lúc càng nhanh, tiếng rêи ɾỉ của thiếu nữ cũng vang lên lần nữa.

Tiểu huyệt đã bị làm đến mềm nhũn, rất dễ dàng phun nuốt cây gậy lớn của hắn, cửa động vốn dĩ chỉ chứa được một ngón tay, vậy mà không ngờ có thể nuốt được gậy thịt thô to như cánh tay người lớn, mức độ co dãn này khiến người ta sợ hãi thán phục không thôi.

Thẩm Tĩnh Châu đã biết nàng có khả năng này từ lâu, hắn đã từng làm nàng rồi đồng thời nhét vào một cây bút lông. . .

Nhớ đến một màn kia, cả người Thẩm Tĩnh Châu nóng rần lên, càng dùng sức đâm rút.

Ở kiếp này, bọn họ sẽ còn nhiều màn hơn thế nữa.

Làm ở tư thế nằm sấp xong, hắn để nàng nằm ngửa sát mép giường còn mình thì đứng. Sau đó hắn nghiêng người nàng lại, đâm vào từ phía sau lưng, làm đủ các loại tư thế, gã tùy tùng xem trộm ngoài phòng được mở rộng tầm mắt, nước miếng chảy ròng ròng.

Lúc đầu, Vệ Giai Quân chỉ rêи ɾỉ như mèo kêu, thế nhưng theo mức độ kịch liệt tăng dần đều của hắn, tiếng rêи ɾỉ của nàng càng lúc càng lớn, càng về sau, giọng nàng càng khàn, chỉ có thể hừ hừ, đến cuối cùng, ngay cả hừ hừ cũng không thành tiếng nữa.

Cho đến canh ba, rốt cuộc dược tính đã được giải, Thẩm Tĩnh Châu phát hiện mình đã làm hơi quá đáng, trên người Vệ Giai Quân toàn là dấu hôn và dấu tay xanh xanh tím tím. Hoa huyệt giữa hai chân còn thảm hại hơn, hai cánh hoa lật ra bên ngoài, hoa hạch sưng to, thậm chí cửa huyệt còn bị cọ đến rách da. Bởi vì hắn bắn quá nhiều lần, cộng thêm nàng tiết mật dịch, cho nên lúc gậy thịt vừa lui ra, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo tơ máu cũng tràn ra ngoài.

Thẩm Tĩnh Châu cực kỳ đau lòng, hắn đã nói sẽ mang lại cho nàng lần đầu tiên hoàn mỹ nhất, ai ngờ bị dược tính kí©h thí©ɧ quá mạnh mẽ, hắn hoàn toàn không thể tự chủ. Lúc đang muốn thu dọn cho nàng một chút thì cửa sổ bị gõ nhẹ một tiếng, một giọng nói đè nén cực thấp gọi hắn: "Thế tử."

Thẩm Tĩnh Châu kéo chăn đắp lên cho nàng, sau đó mới trầm giọng hỏi: "Như thế nào?"

"Tất cả đều thuận lợi, kính xin thế tử làm chủ ạ."

Thẩm Tĩnh Châu hít sâu một hơi, hắn lưu luyến nhìn Vệ Giai Quân đang nằm trên giường, đáng tiếc không thể tự tay lau sạch thân thể nàng.

Hắn bước xuống giường, thong thả mặc từng kiện y phục, ăn mặc chỉnh tề xong mới ra mở cửa.

Ngoài cửa là một nam một nữ, đều đã cải trang, còn đám tùy tùng đã theo dõi bọn họ lúc trước thì đang nằm bất động trên mặt đất.

Thẩm Tĩnh Châu lên tiếng: "Nguyệt Nương, ngươi ở lại chăm sóc nàng, làm thế nào chắc không cần ta phải nói nhỉ? A Trạch, chúng ta đi."

"Dạ." Cả hai người cùng ôm quyền nhận lệnh.

Thẩm Tĩnh Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó mới phất tay áo rời đi với A Trạch.

Vừa bước vào phòng, Nguyệt Nương lập tức ngửi thấy mùi vị nồng đậm đặc trưng của giao hoan, tuy nàng đã thành thân, nhưng cũng không khỏi đỏ mặt.

Đợi đến khi xốc chăn lên nhìn qua, tình hình vô cùng thê thảm bên trong dọa nàng nhảy dựng. Thế tử chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, hành hạ cô nương nhà người ta ra nông nỗi này. Nguyệt Nương vội vàng dùng chăn quấn Vệ Giai Quân lại, tiếp theo nhanh chóng thu dọn y phục rơi lả tả trên mặt đất, sau khi lau dọn mọi dấu vết, nàng mới khiêng Vệ Giai Quân bay qua đầu tường, tránh trái né phải bảy tám vòng, đến khi bóng dáng mất hút.