Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thê Tử Tuyệt Tình

Chương 23: Mất hồn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 23 Mất hồn

Nghe hắn nói thế, Vệ Giai Quân vô cùng xấu hổ, trước ngực và giữa hai chân lại truyền tới từng làn sóng kɧoáı ©ảʍ, nhụy hoa bị hắn bóp trong tay, vừa gảy vừa véo, khiến hoa huyệt run run rẩy rẩy phun hoa dịch.

"Chàng lại nói bậy."

Bị nàng đánh, Thẩm Tĩnh Châu chỉ có cảm giác như gãi ngứa, thậm chí càng động tình hơn, nhận thấy nước trong huyệt đã lan tràn, lúc này hắn mới động thân, “Phụt xì xì" cắm mạnh vào trong.

"Ưm~ a~." Vệ Giai Quân nũng nịu kêu lên.

Không chỉ có Thẩm Tĩnh Châu mất khống chế, sau khi tận hưởng mùi vị cao trào kéo dài, cả người nàng trống trải vô cùng.

Hai người đều bị dục hỏa quấn thân, không ai kịp nói lời nào, toàn tâm toàn ý làm trước tính sau.

"Phụt phụt phụt."

Thẩm Tĩnh Châu đâm vào vừa nhanh vừa mạnh. Thân gậy siêu dài hằn từng đường gân xanh dữ tợn, hung hãn tiến vào cái miệng nhỏ nhắn kia, phá vỡ huyệt thịt mềm mại của nàng, thẳng tắp xông vào hoa tâm non nớt, chọc vào phần thịt mềm mẫn cảm nhất.

"A.. . " Vệ Giai Quân thét lên thành tiếng, hoa tâm bị kí©h thí©ɧ đến co rút, đường hành lang xoắn chặt khiến gậy thịt kẹt tại đó.

Thẩm Tĩnh Châu không cắm đến tận cùng được, cố gắng di chuyển hai cái, hắn có chút gấp gáp, một tay tách đôi chân trắng ngọc ngà của nàng ra gác lên thành thùng tắm. Tư thế này, Vệ Giai Quân giống như đang ngồi xổm, hai chân mở rộng hết cỡ, u hoa ở chân tâm hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.

Nàng không thể không chống tay ra phía sau để duy trì cân bằng, miệng thét lên liên tục, "Chàng nhẹ chút. . ."

"Không nhẹ được." Thẩm Tĩnh Châu ghìm chặt mông nàng, liều mạng ép mông nàng về phía gậy thịt của mình, đồng thời, hắn còn vô cùng ung dung thưởng thức cảnh nàng bị hắn va chạm đến nỗi mái tóc đen nhánh rơi tán loạn, hai khối thịt mềm trước ngực không ngừng đong đưa.

"Mở cái miệng nhỏ bên trong ra," Hắn nhẹ giọng dỗ dành, "Để vi phu tiến vào."

Bị hắn đâm cực kỳ sảng khoái, Vệ Giai Quân nửa tỉnh nửa mê, "Cái. . . Cái gì?"

"Đừng kẹp chặt như thế." Thẩm Tĩnh Châu dụ dỗ nàng từng chút một, "Thả lỏng."

Vì để nàng nghe lời, hắn cố gắng thả chậm tốc độ.

Vệ Giai Quân hít sâu một hơi, từ từ thả lỏng thân thể.

"Đúng, chính là như vậy, còn bên trong nữa."

Cảm nhận được hoa tâm từ từ mềm xuống, Thẩm Tĩnh Châu dùng hết sức, "Phập" một tiếng, phá vỡ cửa tử ©υиɠ.

"A!" Vệ Giai Quân hét thảm, tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn, "Đau, đau quá."

Thẩm Tĩnh Châu đưa tay sờ vào chỗ hai người kết hợp, dâʍ ɖị©ɧ dính ướt tay, hắn cười nhẹ, "Nhiều nước thế này còn dám kêu đau, để xem vi phu dạy dỗ nàng thế nào?"

Nói xong, hắn mạnh mẽ đâm vào rút ra. Thân gậy thật dài, mỗi một lần đều cắm vào hoa tâm, tiến thẳng đến miệng tử ©υиɠ. Đầu rồng nặng nề nghiền nát thành tử ©υиɠ, sau đó nhanh chóng thoái lui.

Trong cả quá trình, thịt mềm trong huyệt nàng vẫn luôn bao bọc gậy thịt hắn, điên cuồng mυ"ŧ lấy thân gậy, thủy dịch không ngừng tuôn trào, tách tách, nhỏ tung tóe trên mặt đất.

"Hức hức." Vệ Giai Quân vừa đau vừa sướиɠ, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tập kích đại não, thân thể trắng nõn ửng hồng, đầu ngón chân cuộn lại, kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt không cách nào kiềm chế, bị hắn đâm đến nỗi mất hồn.

"Bạch bạch bạch." Hai thân thể va chạm vào nhau tạo ra tiếng động vang dội.

Nước mắt Vệ Giai Quân chảy ròng ròng, chỉ có thể để mặc Thẩm Tĩnh Châu thao túng dâʍ ɭσạи.

Mắt Thẩm Tĩnh Châu đυ.c ngầu, hắn nhìn chằm chằm vào chân tâm nàng, hai cánh hoa đỏ tươi, thịt non trong huyệt bị kéo ra ngoài, lần lượt nở rộ rồi co rút lại.

Đột nhiên, thịt huyệt co rút nhanh, Vệ Giai Quân hé môi, đồng tử giãn hết cỡ, "A!"

Cả người nàng co giật, miệng huyệt hé mở, "Phụt. . ." phun nước ra ngoài.

"Nương tử, quả là đã lâu không làm." Thẩm Tĩnh Châu trêu chọc nàng, song tốc độ vẫn không chậm chút nào, hắn dùng hết sức nhấn eo, cắm thẳng vào hoa huyệt đang đạt cao trào của nàng.

Vệ Giai Quân khóc thành tiếng, sau cơn cao trào tiểu huyệt mẫn cảm không chịu nổi, vừa lỏng vừa mềm, gậy thịt dễ dàng tiến thẳng vào hoa tâm, cơn cực khoái chưa rút đi trở nên cực kỳ nhạy bén, xông thẳng lên não nàng.

Quá kí©h thí©ɧ.

Vệ Giai Quân muốn chạy trốn, có điều cả người nàng bị hắn bao vây trên thành thùng tắm, hoàn toàn không có chỗ trốn. Nàng chỉ có thể vừa khóc vừa đón nhận động tác của hắn rồi đứt quãng cầu xin: "Thẩm Tĩnh Châu, van chàng, ta không chịu nổi nữa, đừng cắm nữa, hức hức, chết mất ~"

"Gọi ta là gì?" Thẩm Tĩnh Châu cúi đầu ngậm lấy khối thịt tròn không ngừng lắc lư trước ngực nàng, thậm chí còn dùng sức hút mυ"ŧ.

"A~." Nước mắt Vệ Giai Quân tuôn như mưa, nàng nghẹn ngào, "Phu quân, phu quân..."

"Ngoan." Thấy nàng ngoan ngoãn đáng yêu, cuối cùng Thẩm Tĩnh Châu cũng đại phát từ bi, "Thích vi phu đâm vào nàng thế này không?"

"Thích~" Vì để thoát khỏi tình cảnh hiện tại, lúc này, hắn nói cái gì nàng đều nghe cái đó.

"Nếu nương tử thích, vậy thì đương nhiên vi phu phải thỏa mãn nàng." Dứt lời, Thẩm Tĩnh Châu đột nhiên nhấn eo, bàn tay bắt lấy nhũ thịt nặng trĩu trước ngực, bên trên thô bạo vuốt ve, bên dưới hung ác cắm vào.

Lần này, chưa được bao lâu, Vệ Giai Quân đã bị làm đến cao trào một lần nữa, thịt huyệt điên cuồng co thắt, dâʍ ɖị©ɧ phun lên đầu rồng, Thẩm Tĩnh Châu cũng khẽ rùng mình, đầu óc đen tối nảy sinh ý niệm gian tà, hắn cắm mạnh xuống, chống lên tử ©υиɠ của nàng bắn ra.

Hai người đồng thời hít thở sâu, một lát sau, Thẩm Tĩnh Châu bế nàng đặt trở lại thùng tắm, sau đó hắn cũng cởi y phục bước vào theo.

"Chàng vào làm gì?" Gương mặt Vệ Giai Quân ửng hồng, không biết là bị hơi nước hun nóng hay là vừa trải qua kí©ɧ ŧìиɧ.

"Hầu hạ nương tử tắm rửa." Thẩm Tĩnh Châu nói nhỏ, ngay tiếp theo, hai bàn tay bắt đầu dao động trên người nàng.

Bị hắn sờ mó, đầu óc Vệ Giai Quân lại phiêu lãng chốn nào, vất vả lắm mới giữ được bình tĩnh, nàng sẵng giọng: "Không được, chàng cứ tiếp tục thì lát nữa không đi kịp."

Thẩm Tĩnh Châu kéo tay nàng đặt lên mầm tai họa ngẩng đầu thẳng tắp của mình, "Vậy nó phải làm sao?"

Vệ Giai Quân đỏ mặt, "Ta, ta dùng tay giúp chàng một lần."

Thẩm Tĩnh Châu chỉ cười mà không nói.

Bị hắn nhìn đến xấu hổ, Vệ Giai Quân dùng sức rút tay về, "Không muốn thì thôi."

Ai ngờ, Thẩm Tĩnh Châu đột nhiên đứng lên, chĩa gậy thịt dữ tợn vào giữa hai cánh môi đỏ mọng của nàng, giọng hắn cực thấp: "Chi bằng dùng miệng đi."
« Chương TrướcChương Tiếp »