Chương 22: Lẻn vào hương khuê

Chương 22 Lẻn vào hương khuê

Ngày hôm sau, hai người bọn họ cáo từ mục dân.

Trước ánh mắt mập mờ của mục dân, Vệ Giai Quân hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

Đêm qua tiếng động mạnh bạo như vậy, chắc chắn đã bị bọn họ nghe thấy.

Cũng may, dân phong nơi đây vốn cởi mở, nam nữ hợp ý nhau, cá nước thân mật là chuyện bình thường, trong ánh mắt bọn họ chỉ có mập mờ, không có khinh bỉ.

Nhớ đến đêm qua, Thẩm Tĩnh Châu dám làm nàng ra nông nỗi đó, Vệ Giai Quân hung dữ nghĩ, chờ sau khi trở về để xem hắn ăn nói với phụ thân thế nào, phụ thân biết Thẩm Tĩnh Châu đưa nàng đi cả đêm không về, nhất định ông sẽ không để yên cho hắn.

Trên đường trở về, hai người gặp cận vệ Vệ Dân phái đi đón.

Đội trưởng đội cận vệ mặt lạnh như băng truyền đạt mệnh lệnh Vệ Dân, Thẩm Tĩnh Châu không thể đắc tội nhạc phụ, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Giai Quân bị bọn họ hộ tống về Sa Thành.

Sau đó, hắn canh trước cửa phủ Tướng Quân trọn vẹn một tháng.

Nhạc phụ đại nhân tương lai chỉ gặp mặt hắn đúng một lần vào lúc báo danh, vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm.

Thẩm Tĩnh Châu mưu đồ làm loạn nữ nhi người ta, hắn chỉ còn cách nhẫn nại tìm cách lấy lòng, bồi dưỡng thiện cảm với nhạc phụ.

Trải qua ba tháng, rốt cuộc trên mặt Vệ Dân cũng xuất hiện nụ cười.

Vệ Giai Quân không biết phụ thân có biết rõ nội tình hay không.

Hình như ông không biết, hôm nàng về, phụ thân chẳng nói gì cả, chỉ quan tâm chuyện nàng ngã ngựa, tiếp theo căn dặn nàng sau này không được rời xa cận vệ nữa.

Nhưng mà, ông không đề cập đến Thẩm Tĩnh Châu dù chỉ nửa câu, bên cạnh đó còn cấm hai người tiếp xúc.

Mỗi lần nàng xuất phủ đi chơi, Thẩm Tĩnh Châu đều bị phụ thân phái đi làm việc, nào là thao luyện binh sĩ, kiểm kê lương thảo, gia cố tường thành, hắn hoàn toàn không có thời gian đi tìm nàng.

Hơn nữa, chuyện trèo tường. . . Thẩm Tĩnh Châu càng không dám làm.

Ở Sa Thành, phủ Tướng Quân đề phòng nghiêm ngặt không phải là chuyện đùa, để đề phòng quân địch ám sát, mỗi một bước chân là một lính gác.

Dù Thẩm Tĩnh Châu biết mình có thể an toàn lẻn vào, nhưng hắn cũng sợ lỡ có chuyện không may, công sức bồi dưỡng thiện cảm mà bản thân vất vả khổ cực vun đấp, tất cả đều trở về vạch xuất phát thì biết làm sao.

Mãi đến ba tháng sau, năm mới đến.

Hôm nay phủ Tướng Quân trang hoàng lộng lẫy, theo lệ cũ, đây là dịp tướng quân mở tiệc đãi khách.

Xa cách ba tháng, cuối cùng Thẩm Tĩnh Châu cũng gặp được Vệ Giai Quân.

Dường như nàng đẹp hơn trước. Nàng mặc váy áo đỏ rực rỡ, làm nổi bậc làn da vốn trắng như tuyết, đôi mắt sáng long lanh nhìn ngắm xung quanh, đôi môi hồng chúm chím, căng mọng trơn bóng, khiến người ta muốn hôn một cái.

Thẩm Tĩnh Châu cảm thấy, có lẽ tϊиɧ ŧяùиɠ hắn lại lên não rồi, vừa gặp nàng đã nghĩ đến loại chuyện đó.

Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức dời lực chú ý, giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì cả, còn liếc trộm đến chỗ Vệ Dân, cũng may, nhạc phụ đại nhân không để ý.

Rượu qua ba tuần, bình thường Vệ đại nhân luôn biết tiết chế, hôm nay uống hơi say, ông vung tay lên để đám thuộc hạ tự nhiên, còn mình thì về phòng nghỉ ngơi.

Đương nhiên Vệ Giai Quân cũng theo ông rời khỏi yến tiệc, trở về khuê phòng của nàng.

Được Hoàng Thường hầu hạ, nàng đi vào gian phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.

Lúc giúp nàng cởi y phục, Hoàng Thường phát hiện chưa chuẩn bị trung y cho nên ra ngoài tìm.

Vệ Giai Quân bước vào thùng tắm, nghe sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, nàng cho rằng Hoàng Thường đã trở lại, "Vai ta mỏi quá, muội đến xoa bóp giúp ta đi."

Rất nhanh, một bàn tay đặt lên vai nàng, không nhẹ không nặng bắt đầu xoa bóp.

"Ừm!" Vệ Giai Quân nhắm mắt lại, cả người tựa vào thùng tắm, thoải mái thở ra một hơi, "Hoàng Thường, tài nghệ muội tốt hơn rồi đó."

Nhưng nàng lại không biết, có một ánh mắt nhìn từ trên xuống, không rời khỏi hai bầu ngực nặng trĩu đang ngụp lặn trong nước của nàng, dù chỉ một giây.

Xoa xoa bóp bóp, một bàn tay trượt xuống, sau đó chiếm lấy quả mật đào to lớn.

"Á!" Vệ Giai Quân sợ hãi thét lên, thế nhưng miệng bỗng bị bịt kín.

"Là ta." Giọng nam nhân hơi trầm khàn vang lên ngay bên tai nàng.

Lúc nhìn thấy Thẩm Tĩnh Châu, Vệ Giai Quân cực kỳ giật mình, "Sao chàng vào đây?"

"Muốn gặp nàng nên vào thôi." Thẩm Tĩnh Châu nhìn chằm chằm vào hai luồng nhũ thịt không che không đậy của nàng, sau đó hắn bắt đầu vuốt ve nhẹ nhàng.

Nhân thời gian đổi phiên trực, hắn vất vả lắm mới trà trộn vào đây được. Ăn chay ba tháng, vừa bước vào đã chứng kiến một màn ướŧ áŧ này, Thẩm Tĩnh Châu nuốt nước miếng, mầm họa giữa hai chân ngóc đầu dậy thẳng tắp.

"A. . . " Kɧoáı ©ảʍ từ trước ngực truyền đến, Vệ Giai Quân mới nhận ra hắn đang làm gì, nàng xấu hổ đỏ mặt đánh lên tay hắn một cái, "Hễ gặp là như vậy, sắc lang."

"Sắc lang chỉ thích ăn nàng." Thẩm Tĩnh Châu dùng một tay bế bổng nàng lên, sau đó đặt nàng ngồi trên kệ, "Nhớ ta không?"

Toàn thân ướt đẫm không mảnh vải, Vệ Giai Quân vội đưa tay che chắn, miệng nói lắp bắp: "Nhớ."

Thẩm Tĩnh Châu hơi kéo dài khoảng cách giữa hai người, hai cánh tay nho nhỏ gầy teo của nàng làm sao có thể che chắn đôi gò bồng đào trắng nõn cực lớn, thoạt nhìn càng thêm mê người hơn.

Hắn thưởng thức khe rãnh sâu do nàng o ép che đậy, "Nhớ ta thế nào?"

Vệ Giai Quân ngây thơ đáp: "Nhớ chàng."

"Nhớ thế nào?" Thẩm Tĩnh Châu quấn một lọn tóc của nàng đưa lên mũi hít nhẹ.

Vệ Giai Quân không hiểu hắn hỏi cái gì.

Thấy nàng không hiểu, Thẩm Tĩnh Châu đành buông tha, "Lại đây, trước hết để ta hôn nàng cho thỏa nhớ nhung đã."

Câu tiếp theo biến mất giữa răng môi, hắn chặn môi nàng lại, cạy mở hàm răng, vói đầu lưỡi vào trong, quấy động nước bọt trong miệng nàng, dụ dỗ chiếc lưỡi đinh hương chìa ra để hắn ngặm lấy, kéo vào miệng mình, vừa mυ"ŧ vừa hút.

Cảm giác tê dại.

"Ưʍ. . . A. . ." Vệ Giai Quân bị hôn đến nỗi mất khống chế, nước bọt theo khóe môi chảy xuống.

Thấy nàng không thở nổi, rốt cuộc Thẩm Tĩnh Châu cũng buông tha nàng, hắn hôn lần xuống dưới, lưu luyến trên chiếc cổ thon dài của nàng, sau đó đến xương quai xanh, rồi lại đến hai bầu nhũ rất tròn.

Lần này Thẩm Tĩnh Châu không dạo đầu, nhẫn nhịn ba tháng, hắn sắp nhịn không nổi nữa.

Đưa tay sờ vào giữa hai chân nàng, ẩm ướt trơn trượt, hắn vội tách hai chân nàng ra rồi cởi thắt lưng mình.

"Thẩm Tĩnh Châu, đừng mà, bị người ta phát hiện. . . A. . . "

Không kịp nữa rồi, ngay cả một cơ hội hắn cũng không cho nàng mà mạnh mẽ cắm gậy thịt đã săp căng nứt vào bên trong.

Cửa huyệt nàng chặt khít, không có dạo đầu, không đủ ẩm ướt. Lúc này hắn cương quyết xâm nhập, đau đến nỗi cả người Vệ Giai Quân co rút.

"Đau, đau." Vệ Giai Quân ôm vai hắn kêu đau.

Thẩm Tĩnh Châu dừng lại.

Hắn cũng cảm nhận được, huyệt của nàng chưa được chơi mềm, chặt như muốn mạng, nước lại không đủ nhiều, cắm vào rồi không nhúc nhích được.

Hắn nghiến răng nghiến lợi giơ một tay bắt lấy nhũ mềm, cùng lúc đó một bàn tay khác tìm đến cánh hoa giữa hai chân nàng liên tục vân vê, miệng không ngừng thở phì phò nói lời thô tục: "Huyệt của nàng thật sự cần phải nới lỏng một chút, nếu không vi phi sẽ rất vất vả."