Chương 5: Thê tử muốn bỏ trốn cùng con

Chúc Thi Liễu xử lý cá nướng rất tốt, mặc dù không có gia vị khử tanh, nhưng nội tạng được làm sạch rất kỹ, mùi tanh khi ăn nhẹ hơn nhiều so với trước đây Xuân Vũ làm, hương vị vẫn khá ổn, nhớ lại những việc Chúc Thi Liễu làm hôm nay, trong lòng không khỏi có chút ấn tượng tốt hơn về nàng.

Xuân Vũ ăn cá nướng nóng hổi, đôi mắt đẹp liếc nhìn cửa sổ, lại nhìn thẳng vào bếp lò, đống lửa bên trong đang cháy rừng rực, như thể làm bỏng trái tim, khiến nàng ấy đặc biệt đau lòng. Nhìn độ sáng bên ngoài, nàng ấy hẳn đã ngủ được vài canh giờ rồi, còn đống củi lớn chất bên bếp lò đã hết một nửa, cũng biết là Chúc Thi Liễu đã ném hết đống củi đó vào bếp lò để đốt, trước mùa đông nàng ấy đã cố tình chặt rất nhiều củi chất trong nhà, đốt tiết kiệm có thể dùng hết cả mùa đông mà không cần chặt củi nữa, nhưng hôm nay Chúc Thi Liễu đã dùng nhiều như vậy, còn đủ dùng cho mùa đông không đây, nàng ấy lại phải đi chặt củi rồi.

Chúc Thi Liễu còn chưa biết, trong đầu nàng chỉ nghĩ đến cách trả nợ, cách nói với Xuân Vũ về chuyện nợ nần, giống như người khác mà gặm hạt dưa, lúc rảnh rỗi lại ném một khúc củi vào bếp lò, qua một thời gian dài như vậy, nàng đã đốt rất nhiều củi, vô tình làm giảm đi thiện cảm trong lòng Xuân Vũ.

Còn Chúc Thi Liễu ở đây vẫn chưa phát hiện ra Xuân Vũ cau mày, lúc này trong lòng nàng vô cùng lo lắng, như thể trở về thời điểm trước đây nàng làm hỏng thỏi son của mẹ, còn mẹ nàng sau khi về nhà đã cầm bằng chứng hỏi nàng "Con có biết ai làm không?". Đồng thời trong lòng cũng vô cùng oán hận, tại sao nàng phải trả nợ thay người khác chứ! Bản thân nàng không phải người đó được không!

Nhưng Chúc Thi Liễu đã xuyên không vào thân xác của người này, thay người sống cuộc đời của họ, cho dù nàng nói ra câu này cũng sẽ không có ai tin, người đòi nợ còn cho rằng đây là lý do thoái thác của nàng. Cái nồi đen này nàng không muốn cũng không trốn được, thương lượng với Xuân Vũ, biết đâu lại có cách nào đó.

Chúc Thi Liễu hơi bồn chồn liếʍ đôi môi khô khốc, cuối cùng vẫn mở miệng: "Ta... Ta muốn thương lượng với nàng một chuyện.” Nàng vốn định nói thẳng ra, nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nàng biến thành lời khác, kéo dài thêm một chút hình tượng sắp giảm sút của mình trong lòng đối phương.

Nghe được câu này, trong lòng Xuân Vũ khẽ chùng xuống, có một dự cảm không lành, trước đây Chúc Thi Liễu nào từng dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, còn thương lượng gì chứ? Không phải nàng nói gì cũng phải là gì sao? Đây là có chuyện gì xảy ra?

Xuân Vũ dừng động tác ăn cá nướng, quay đầu nhìn nàng, Chúc Thi Liễu bị nàng ấy nhìn đến mức chột dạ, vô thức dời mắt sang chỗ khác.

"Ừm.”

"Ta..." Chúc Thi Liễu cảm thấy mình vẫn không nói nên lời, cuối cùng nàng hít một hơi thật sâu, đập nồi dìm thuyền: "Ta nợ năm lượng bạc ở bên ngoài..."

"Cái gì?! Ngươi!...." Xuân Vũ vốn tính tình chậm chạp cũng nóng nảy, thậm chí cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất đi, năm lượng bạc này đối với nhà giàu đương nhiên không là gì nhưng đối với dân thường, đặc biệt là gia đình nàng ấy, cả đời cũng không thể trả hết!

Nàng ấy tích cóp hai ba năm cũng chỉ được hơn một trăm văn tiền, bây giờ để nàng ấy trả 5000 văn tiền, đơn nhiên Xuân Vũ cảm thấy tuyệt vọng chứ. Thiện cảm vốn có chút thay đổi đối với nàng trong nháy mắt đã giảm xuống mức thấp nhất.

Hiếm lắm, trên mặt Xuân Vũ mới xuất hiện vẻ chán ghét và tức giận, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Chúc Thi Liễu kể lại đầu đuôi sự việc cho nàng ấy, trong lòng bắt đầu lo lắng, nàng có nên nói mình không phải là nguyên chủ, số tiền này là nguyên chủ nợ, không liên quan đến mình không. Nhưng Chúc Thi Liễu lại sợ Xuân Vũ biết mình không phải là nguyên chủ sẽ rời xa mình, bản thân nàng mới đến đây, chẳng hiểu gì cả, nếu bị Xuân Vũ bỏ lại thì còn sống nổi không? Một loại tình cảm giống như tình cảm của chim non khiến Chúc Thi Liễu vô cùng không muốn đối phương bỏ rơi mình.

Nàng kể lại đầu đuôi sự việc, ngay sau đó là ánh mắt thất vọng tột cùng của Xuân Vũ nhìn mình, ánh mắt đó như ngọn lửa, thiêu đốt khuôn mặt Chúc Thi Liễu đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu xuống.

Rõ ràng không phải ta nợ, ta xấu hổ cái gì chứ!

Trong lòng Chúc Thi Liễu gào thét, nhưng trên mặt lại không nói gì.

Xuân Vũ lúc này thực sự nảy sinh ý định muốn mang theo con bỏ trốn, năm lượng bạc này nàng ấy phải mất mấy đời mới trả hết được đây? Điều khiến nàng ấy thất vọng nhất là, trước đây nàng ấy cho rằng dù Chúc Thi Liễu có ngang ngược vô lại thế nào cũng sẽ không đến sòng bạc phung phí, dù sao trong nhà cũng không có tiền, nhưng nàng ấy không ngờ Chúc Thi Liễu lại đi vay tiền để đánh bạc, điều này khiến nàng ấy sao có thể không thất vọng? Bản thân họ còn đang lo chuyện cơm áo gạo tiền, còn có tâm trạng nhàn nhã đi đánh bạc, mấy năm nàng ấy dành dụm được chút tiền còn không đủ để trả một lần nàng đánh bạc.

Hai người nhất thời đều không nói gì, bên này Chúc Thi Liễu đầu óc trống rỗng, sự xấu hổ trong lòng khiến nàng hoàn toàn không thể suy nghĩ, còn bên kia Xuân Vũ đã bắt đầu nghĩ nên chạy đến nơi nào.

Nhưng sau khi nảy sinh ý định này, nàng ấy lại nhớ đến ân nhân của mình, ân nhân đó trước khi tự sát đã để lại di thư, dặn dò nàng ấy phải chăm sóc tốt cho Chúc Thi Liễu, nếu nàng ấy bỏ đi, Chúc Thi Liễu phải làm sao? Bản thân nàng ấy còn không trả được, nàng có thể trả được sao?

Xuân Vũ không coi việc báo ân là trò đùa, đã quyết định thì phải làm. Xem ra nàng chỉ còn cách mang theo Chúc Thi Liễu cùng bỏ trốn.

"Người đó bảo ngươi trả vào lúc nào?" Xuân Vũ thở dài, hỏi.

"Mùng chín tháng sau.”

Mùng chín tháng sau.... Cũng may, hơn hai mươi ngày nữa là đến mùa xuân, đến lúc đó hành động của nàng ấy cũng linh hoạt hơn một chút, còn thời gian tìm kiếm địa điểm thích hợp.

"Nàng nghĩ ra cách nào chưa?" Chúc Thi Liễu mặt dày hỏi, nhưng lại nhận được sự đả kích lạnh lùng của Xuân Vũ.

"Không có, không trả được.”

"Á? Vậy…" Vậy phải làm sao đây!

Xuân Vũ lại trở về dáng vẻ chậm chạp như trước, ăn vài miếng cá nướng mới nói với Chúc Thi Liễu kế hoạch của mình, "Đổi chỗ ở thôi, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta.”

Đây là muốn trốn nợ mà!

Nhưng Chúc Thi Liễu cũng không có cách nào khác, trong lòng càng thêm ghét nguyên chủ, đã bay màu rồi mà lại còn liên lụy đến người khác.

Hai người bên này lại rơi vào im lặng, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, từ bên trong bước ra một đứa trẻ nhỏ nhắn, dụi đôi mắt ngái ngủ, miệng lẩm bẩm, "Nương ơi..."

Xuân Vũ đặt cá nướng sang một bên, đi đến bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Chúc Tiểu Lan.

Đây chính là con gái của họ sao?

Đứng trước bếp, Chúc Thi Liễu nghe thấy tiếng "nương ơi", cũng ngẩng đầu lên như Xuân Vũ, chỉ một cái liếc mắt đã khiến nàng kinh ngạc. Mặc dù nguyên chủ của thân thể này là một kẻ lêu lổng, nhưng dung mạo lại rất xinh đẹp, con gái của nàng ta đương nhiên cũng thừa hưởng gen của mẫu thân, từ nhỏ đã ra dáng một thiếu nữ xinh đẹp, mái tóc dài mềm mại buông xõa sau đầu, vì mới ngủ dậy nên có chút rối bù, đôi mắt và đôi mày mang nét dịu dàng của người đẹp Giang Nam, có lẽ vì hoàn cảnh gia đình nên khi nhìn thấy Chúc Thi Liễu, trong mắt cô bé thoáng hiện lên một tia bất an, trẻ con ở độ tuổi này thường hơi mũm mĩm, nhưng Chúc Tiểu Lan lại rất gầy.

[@]