Chương 33: Mang thai

Còn Chúc Thi Liễu thấy nàng nhíu mày tiếc nuối, tưởng nàng ấy vẫn đang nghĩ đến Chúc Thi Liễu trước kia, trong lòng không khỏi tức giận ghen tuông, mình có chỗ nào không bằng nàng ta chứ?!

“Chúc Thi Liễu đó đối xử với nàng và Tiểu Lan như vậy, nàng còn nhớ thương nàng ta làm gì? Chẳng lẽ ta kém nàng ta nhiều lắm sao?” Trong giọng nói của nàng có sự không cam lòng và ấm ức nồng đậm, mình vất vả nỗ lực như vậy, hết lòng hết dạ trả giá còn không bằng kẻ ăn bám trong nhà đó sao?!

Xuân Vũ thấy nàng hiểu lầm ý mình, cũng vội vàng giải thích, “Không phải, ta không có ý đó. Ta... ta có giao ước với cha mẹ nàng, ta phải chăm sóc tốt cho nàng, bây giờ nàng ta lại không còn nữa, ta rất áy náy....” Nói rồi, Xuân Vũ liền thở dài, cúi đầu, vẻ mặt đầy vẻ không biết phải làm sao.

Chúc Thi Liễu thấy nàng như vậy, một bụng tức giận như quả bóng căng phồng bị kim chọc thủng một cái, khí bên trong đều xì hết ra ngoài, nàng còn có thể nói gì nữa.

Hai người nhất thời đều rơi vào im lặng, một lát sau, Chúc Thi Liễu không nhịn được chủ động phá vỡ sự im lặng, “Nàng đã không còn nữa... vậy còn nàng? Nàng thích nàngta sao?”

Nghe xong lời này của Xuân Vũ lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, “Báo đáp là một chuyện, thích hay không lại là chuyện khác.”

Nói như vậy tức là không thích rồi?

Chúc Thi Liễu trong lòng mừng thầm, trên mặt cũng hớn hở, dùng ngón tay chỉ vào mình, hỏi, “Vậy ta thì sao?”

“Ngươi?” Xuân Vũ trong lòng toát mồ hôi, “Không thích ngươi thì có thể cùng ngươi viên phòng sao?”

“Vậy trước kia nàng... không phải cũng từng cùng Chúc Thi Liễu viên phòng sao?” Nàng không để ý đến chuyện trước kia của Xuân Vũ, nàng muốn đích thân nghe nàng ấy nói thích mình.

Xuân Vũ thở dài, “Vậy ngươi không cảm nhận được sao? Ta nguyện ý hay không nguyện ý?”

“Có thể là...” Được rồi, nếu Xuân Vũ ngượng ngùng không tiện nói, nàng cũng sẽ không tiếp tục ép nàng.

”Thích ngươi.“

Chúc Thi Liễu mừng rỡ khôn xiết, đột ngột ôm chặt lấy thân thể Xuân Vũ, cảm thán nói, “Nghe thật êm tai, nói thêm mấy lần nữa đi.”

”Không, rất ngại.” Nói một lần là đủ rồi, còn muốn nàng ấy nói thêm mấy lần nữa ư, vốn dĩ nàng ấy cũng không phải loại người thích nói nhiều.... thấy Chúc Thi Liễu bày ra vẻ mặt đáng thương mới không đành lòng, không ngờ nàng còn được đà lấn tới.

“Được rồi, nhưng ta cũng thỏa mãn lắm rồi.”

Chúc Thi Liễu lại ôm chặt Xuân Vũ hơn, hiện tại nàng đã thành thật nói hết mọi bí mật của mình cho Xuân Vũ, không biết Xuân Vũ khi nào thì có thể nói cho nàng biết bí mật của nàng ấy.

“Vậy hôm nay ngươi còn đi không?“

“Đi, nhưng vẫn phải bày xong hàng đã.” Nàng buông lỏng thân thể Xuân Vũ, chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc đi bày hàng, “Kiếm tiền quan trọng hơn, chúng ta cùng nhau cố gắng sống những ngày tháng tốt đẹp. Người đã khuất có thương nhớ thế nào cũng không thể sống lại, chúng ta là người còn sống, phải sống thật tốt.”

Xuân Vũ nhìn theo bóng lưng nàng mỉm cười, nàng và Chúc Thi Liễu trước kia quả thực quá khác biệt, là một người rất có trách nhiệm và cũng rất thông minh.

Nàng ấy xách theo giỏ, cũng đi về phía rừng cây sau núi.

Cuộc sống trôi qua không có gì gợn sóng, Chúc Thi Liễu cũng thỏa mãn với cuộc sống bình lặng hiện tại không lo ăn mặc, chỉ cần tích cóp thêm tiền, nàng có thể cùng Xuân Vũ và Chúc Tiểu Lan đến trấn trên sinh sống.

“Xuân Vũ? Xuân Vũ?” Hôm nay Chúc Thi Liễu và Xuân Vũ cùng nhau đi bày hàng, vừa nãy lúc đông người, Xuân Vũ suýt tính nhầm tiền cho người khác, chuyện như vậy trước kia sẽ không xảy ra, hơn nữa hiện tại mình gọi nàng ấy nhiều lần như vậy mà nàng ấy vẫn chưa phản ứng lại, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rồi.

“Ừm?” Lúc này Xuân Vũ mới hoàn hồn đáp lại nàng một tiếng, đối diện với ánh mắt quan tâm của Chúc Thi Liễu, Xuân Vũ có chút không tự nhiên cúi đầu.

Những ngày này nàng ấy vẫn luôn rất mệt mỏi, không phải vì ngủ không đủ, hơn nữa cũng không có cảm giác thèm ăn.... những phản ứng này nàng ấy đều rất quen thuộc, giống như trước kia khi mang thai Chúc Tiểu Lan, lúc đầu nàng ấy còn không biết con người mang thai lại có phản ứng dữ dội như vậy, chỉ cảm thấy mình ăn phải đồ không nên ăn, mãi đến khi bụng ngày một lớn nàng ấy mới phản ứng lại, tình trạng hiện tại cũng gần giống như vậy.

Vậy nàng ấy có nên nói cho Chúc Thi Liễu biết không? Nên mở lời thế nào để nói với nàng, ngươi sắp có thêm một đứa con rồi? Nếu nói cho nàng biết, Chúc Thi Liễu sẽ có phản ứng như thế nào? Trước kia khi Tiểu Lan ra đời, nàng ghét con gái mình đến vậy... không, không đúng, hiện tại nàng không như vậy nữa rồi, nàng không phải Chúc Thi Liễu....

Tại sao lại bất an như vậy chứ? Rõ ràng bọn họ không phải là cùng một người...

“Nàng không khỏe sao? Ta đưa nàng đi gặp đại phu.“ Nàng nói xong liền bắt đầu thu dọn hàng, Xuân Vũ lại thấy không cần như vậy, vội vàng đưa tay ngăn cản động tác của nàng, ”Không phải bệnh gì lớn.“

Thấy nàng nhíu chặt mày, Xuân Vũ do dự một chút, vẫn nói ra sự thật, “Ta có rồi.”

“Có rồi? Có cái gì rồi?“ Lúc đầu Chúc Thi Liễu thật sự không nghĩ đến chuyện mang thai, còn thấy lạ không biết Xuân Vũ đang nói gì, bị ánh mắt thâm ý của đối phương nhìn, dần dần cũng hiểu ra.

Có... có rồi sao!?

“Ta… cái này.."Nàng lập tức trở nên luống cuống tay chân, não bộ dường như quá tải hoàn toàn không thể xử lý thông tin này, ”Vậy, vậy thì cũng phải đi gặp đại phu xem chứ.”

Bình tĩnh bình tĩnh, hiện tại ngươi phải bình tĩnh, Xuân Vũ mang thai rồi, nên... nên về nghỉ ngơi thôi!

”Không cần... lúc ta sinh Tiểu Lan cũng như vậy, không cần đi gặp đại phu.”

Xuân Vũ kiên quyết không đi khám, Chúc Thi Liễu cũng biết nàng ấy có nỗi khổ riêng, có lẽ Xuân Vũ cảm thấy mình là yêu quái sợ bị người khác phát hiện. Chúc Thi Liễu cũng không miễn cưỡng, nhưng vẫn tiếp tục thu dọn hàng, “Không đi khám thì hôm nay chúng ta về nhà nghỉ ngơi trước đi, sau này nàng cũng đừng đi theo nữa, đường xa như vậy lại còn gập ghềnh, cũng đừng đi… bắt cá…“

Xuân Vũ thấy nàng căng thẳng như đυ.ng phải kẻ địch to lớn, trong lòng vừa thấy không cần thiết vừa thấy ngọt ngào, ”Xem ngươi căng thẳng kìa, bắt cá ta chỉ đặt bẫy thôi, sẽ không có nguy hiểm gì đâu, nếu ta không đi bắt cá, thì lấy hàng ở đâu?“

Chúc Thi Liễu bất lực, Xuân Vũ nói cũng đúng là một vấn đề lớn nhất, hiện tại trong nhà chỉ có thể dựa vào Xuân Vũ đi bắt cá hồi, nàng về chế biến rồi bán lấy tiền, mặc dù lờ đánh cá của mình cũng bắt được cá, nhưng cá hồi dường như chỉ có ở vùng nước mà lần trước mình nhìn thấy nguyên hình của Xuân Vũ, hơn nữa bọn họ cứ bắt mãi như vậy, nhu cầu rất lớn, sau này cá hồi có thể sẽ ngày càng ít đi, cuối cùng biến mất ở vùng nước đó.

”Ta sẽ nghĩ cách, chuyện này ngươi đừng lo.” Chúc Thi Liễu tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn không chắc, nhưng chắc chắn sẽ có cách, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là để Xuân Vũ về nghỉ ngơi cho khỏe, sự vất vả khi mang thai mặc dù nàng chưa từng trải qua nhưng cũng rất rõ.

[@]