Chương 19: Mua đồ nội thất

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Chúc Thi Liễu cũng không còn sợ thê tử và con gái mình nữa, nhưng tối hôm đó nàng vẫn không ngủ ngon, trước đó là vì bất an, bây giờ là vì phấn khích.

Sáng hôm sau, tinh thần nàng có chút uể oải, nhưng khi nhìn thấy Xuân Vũ thì vẫn không nhịn được mà sáng mắt lên, dường như xuyên qua thân thể hiện tại của nàng ấy mà nhìn thấy một con gấu nâu đang ngồi trên mặt đất, hai tay đút vào trước ngực.

Còn Xuân Vũ sáng nay vừa gặp nàng đã cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình có phần kỳ lạ, không biết nói là gì, nhưng luôn cảm thấy đối phương dường như hiểu lầm mình ở đâu đó.

Nhưng điều đáng mừng là, Chúc Thi Liễu dường như đã nghĩ thông suốt, đối với nàng ấy và Chúc Tiểu Lan lại khôi phục sự ân cần như trước, Xuân Vũ liền không để ý đến hành vi kỳ lạ của nàng chiều hôm đó, bởi vì nàng ấy căn bản không nghĩ tới, Chúc Thi Liễu sẽ đoán ra nàng ấy là yêu tu.

Hai người hôm nay ra chợ, lại là một ngày bán hết sạch, vốn định dọn hàng về nhà thì Chúc Thi Liễu liền đề nghị đi mua một số đồ gia dụng về, hai người bây giờ kinh tế khá giả, có thể nói là giàu nhất trong làng, nhưng đồ đạc trong nhà thì thiếu chỗ này thiếu chỗ kia, chỗ nọ lại đã cũ lắm rồi.

Xuân Vũ cũng thấy đúng, ít nhất có thể khiến cuộc sống hàng ngày dễ dàng hơn một chút, nàng ấy đang định đưa túi tiền của mình cho Chúc Thi Liễu, Chúc Thi Liễu lại xua tay từ chối, hai người vừa mới dọn hàng, tiền hôm nay nàng thu được còn chưa giao cho Xuân Vũ, cho nên không cần dùng đến tiền trong túi nàng ấy.

Hai người trước tiên đi mua một số đồ dùng nhà bếp, bát đũa mua thêm mấy bộ, thìa canh, dao thái, thớt, chậu nước, gương đồng... Hai người mua không ít đồ, còn mua cho Chúc Tiểu Lan một ít mứt hoa quả, hai người khiêng đồ lên xe bò, đang định đi thì Chúc Thi Liễu lại kéo Xuân Vũ lại, "Ta nhớ ra còn một thứ nữa phải mua, cùng đi đi, Xuân Vũ."

Còn có thứ gì nữa?

Nàng ấy thấy những thứ hai người mua đã đủ nhiều rồi, cho dù bây giờ có nhiều tiền cũng không thể tiêu như vậy chứ?

Nhưng cũng chỉ còn một thứ nữa, mua thì mua thôi.

Xuân Vũ gật đầu liền đi theo nàng, người kéo xe bò hai người đã trả tiền trước nên đương nhiên sẽ không đi mất.

Chúc Thi Liễu dẫn nàng ấy đến cửa hàng bán đồ trang điểm, Xuân Vũ vừa nhìn tên cửa hàng đã không muốn vào lắm, nàng ấy đã mơ hồ đoán ra Chúc Thi Liễu định làm gì rồi.

"Sao không vào? Ta thấy nàng cũng không có đồ trang điểm gì, liền nghĩ đến việc dẫn nàng đi mua một ít." Chúc Thi Liễu cảm thấy kéo nàng có chút tốn sức, liền quay đầu hỏi.

Xuân Vũ lắc đầu, "Ta không dùng đến những thứ đó."

"Ai nói?" Chúc Thi Liễu nhíu mày, "Yêu cái đẹp là bản tính của con người. Nàng vốn đã xinh đẹp như vậy, nếu trang điểm thêm thì e rằng sẽ khuynh quốc khuynh thành mất, ta rất muốn nhìn thấy dáng vẻ sau khi nàng trang điểm, huống hồ dùng đồ trang điểm cũng có thể thay đổi tâm trạng, có thể nhìn thấy một bản thân khác thì có gì không tốt? Nếu không thì ta mua gương đồng để làm gì?"

Mặc dù yêu quái không phải là người, nhưng hẳn cũng thích cái đẹp chứ?

Xuân Vũ nghe nàng nói mà có chút động lòng, bất kể là đối với phấn son hay đối với người, nàng thừa nhận khi Chúc Thi Liễu nói muốn nhìn nàng ấy trang điểm xong thì tim đập nhanh hơn không ít.

"Ừ, vậy vào đi." Xuân Vũ không từ chối nhiều, Chúc Thi Liễu cũng vui vẻ dẫn người vào tiệm chọn đồ.

.....

"Ta thoa cái này... thế nào?"

Xuân Vũ thử một loại son môi, Chúc Thi Liễu nhìn thoáng qua đã thấy kinh diễm, vốn dĩ Xuân Vũ thuộc kiểu mỹ nhân lạnh lùng, sau khi thoa loại son môi đỏ tươi rực rỡ này, đôi mắt lạnh lùng kia bị màu sắc tươi tắn xóa nhòa đi đôi chút, trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng lại tăng thêm một phần quyến rũ, tuy mâu thuẫn nhưng vẫn không cản trở vẻ đẹp của nàng ấy.

"Đẹp lắm! Khác hẳn với ngày thường, chưởng quầy, loại son môi này bao nhiêu tiền? Ta mua."

Sau đó Xuân Vũ lại thử một số loại mỹ phẩm khác, lúc hai người về thì trên tay lại thêm nhiều thứ.

Về đến nhà, họ bắt đầu sắp xếp đồ đạc mới mua, Tiểu Lan hẳn là đang ở ngoài chơi với bạn bè chưa về, hai người bắt tay vào dọn dẹp, những đồ đạc cũ không hỏng Xuân Vũ không nỡ vứt đi, đều chất ở những nơi không vướng víu, đến khi trời hơi tối thì Chúc Tiểu Lan cũng về đến nhà.

"Nương, mẫu thân." Chúc Tiểu Lan vừa bước vào cửa liền gọi Xuân Vũ và Chúc Thi Liễu, thấy một số đồ đạc trong nhà đã được đổi thành đồ mới, cô bé đi đến bên mấy chiếc ghế mới mua, dùng ngón tay sờ vào lưng ghế, Chúc Thi Liễu ở bên cạnh nhìn thấy buồn cười, "Tiểu Lan lên ngồi thử xem?"

"Được." Chúc Tiểu Lan ngồi lên chiếc ghế mới mua, lắc lư người, nhưng chiếc ghế bên dưới lại vững như Thái Sơn, nếu đổi thành chiếc ghế cũ trước kia thì đã phát ra tiếng "kẽo kẹt" rồi, Chúc Tiểu Lan vui vẻ cười, xem ra rất hài lòng với chiếc ghế mới.

"Đây là.... cái gì?" Chúc Tiểu Lan nhìn thấy một vật hình tròn, có một giá đỡ bằng gỗ, nàng tiến lại gần, cái hình tròn to lớn kia đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, nàng sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Đây là gương đồng, có thể nhìn thấy chính mình trong đó." Trước đây, họ đều dùng mặt nước để soi gương, bây giờ có gương đồng thì không cần soi mặt nước nữa, tuy rằng gương đồng này không soi rõ bằng gương hiện đại.

Chúc Tiểu Lan lần đầu tiên nhìn thấy gương đồng, không nhịn được mà thích thú, ở trước gương tạo đủ mọi tư thế, nhìn thấy người nhỏ trong gương cũng tạo ra những tư thế giống hệt mình, Chúc Tiểu Lan không nhịn được mà reo lên.

"Tiểu Lan, còn mua ô mai cho con nữa này, một ngày không được ăn nhiều biết chưa?" Chúc Thi Liễu đặt túi trước mặt Chúc Tiểu Lan, cô bé thuận tay cầm lấy, lấy một viên ô mai ra nếm thử, đôi mắt đột nhiên mở to, khóe miệng cong lên một độ cong nhẹ, "Ừm, ngon. Nương cũng nếm thử đi." Chúc Tiểu Lan lấy một viên ô mai đưa đến bên miệng Xuân Vũ, Xuân Vũ cười, há miệng ăn vào, gật đầu, "Rất ngon."

Trong lòng Chúc Thi Liễu hơi ghen tị, sao con gái mình lại không nghĩ đến mình? "Tiểu Lan, đây là do ta mua đấy."

Lúc này Chúc Tiểu Lan mới lấy ra một viên mứt, đưa ngón tay đến bên miệng Chúc Thi Liễu, "Mẫu thân cũng ăn đi ạ."

Chúc Thi Liễu mới cười, sau khi ăn một viên mứt, nàng liền bảo Chúc Tiểu Lan mang về phòng mình, nhưng một ngày không được ăn quá nhiều, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe.

Mặc dù Chúc Tiểu Lan hứa hẹn, nhưng Chúc Thi Liễu có chút không tin cô bé có thể kiềm chế được, bảo Xuân Vũ chú ý một chút, dù sao khi còn nhỏ nàng cũng thích ăn đồ ngọt, lớn lên thì lại không mấy khi đυ.ng đến đồ ngọt.

[@]