Chương 12: Tối nay đến chỗ bọn ta, ngủ cùng ta và Tiểu Lan

Đã định xong phương án chế biến, Chúc Thi Liễu liền bắt tay vào làm món cá hồi hun khói với số lượng lớn, vì sợ người khác nhìn thấy, nàng dứt khoát làm ngay trong phòng mình, mở cửa sổ để hun khói, nhưng dù vậy, khói tỏa ra từ củi cháy ở nhiệt độ cao vẫn làm cho mặt Chúc Thi Liễu đầy tro bụi, sặc đến mức nàng phải ho.

Xuân Vũ bưng một bát nước ấm đến trước cửa phòng nàng thì thấy cảnh tượng như vậy, Chúc Thi Liễu đang cầm chiếc quạt mo mà cha mẹ nàng dùng trước đây để quạt ngọn lửa trong đống củi, để thông gió tốt hơn, Chúc Thi Liễu đã dỡ hết chăn gối trên giường, đặt đống củi lên giường đất gần cửa sổ hơn.

"Muốn uống nước không?" Giọng nói ôn hòa lạnh lùng đột ngột vang lên giữa sự oi bức khó chịu, Chúc Thi Liễu cũng cảm thấy mình bị lửa hun đến khô cả miệng, nàng xuống giường đất rồi nhận lấy bát nước từ tay Xuân Vũ, uống từng ngụm lớn, nhiệt độ nước vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhưng Chúc Thi Liễu đã bị lửa và khói hun lâu như vậy nên vẫn thấy uống nước lạnh sẽ thoải mái hơn, nàng nhanh chóng uống hết bát nước, có chút tiếc nuối đưa bát cho Xuân Vũ, "Nếu là nước lạnh thì thoải mái hơn nhiều."

Xuân Vũ không nhịn được cười, "Không phải ngươi bảo Tiểu Lan rằng uống nước lạnh không tốt cho sức khỏe sao?"

Chúc Thi Liễu cười khúc khích, "Thỉnh thoảng uống thì có sao đâu."

Xuân Vũ nhìn thấy bộ dạng đầu tóc bù xù, mặt mày lem luốc của nàng, lại còn hi sinh cả giường của mình để làm món cá hồi hun khói này, trong lòng không khỏi thương cảm, một mong muốn nhỏ như vậy, nếu mình có thể đáp ứng thì cứ đáp ứng thôi: "Vậy ta sẽ rót cho ngươi thêm một bát nước lạnh nữa."

"Được." Chúc Thi Liễu cười với nàng ấy, bây giờ mối quan hệ giữa hai người so với lúc mới đầu quả thực là một trời một vực, nàng tin rằng chỉ cần mình chân thành đối tốt thì có thể đổi lại được tấm chân tình của họ, sự thật cũng đúng là như vậy, chỉ cần đối phương không ngu ngốc, không xấu xa thì sự cho đi của cả hai đều trở thành sự cho đi đôi bên.

Uống thêm một bát nước lạnh nữa, nhiệt độ nóng nực trong cơ thể cũng hạ xuống không ít, Chúc Thi Liễu xuống giường, ngồi ở một nơi hơi xa nhìn đống lửa, đợi đến khi cá hồi trên ngọn lửa chín thì lấy xuống, đặt những con cá hồi khác chưa chín đều lên trên ngọn lửa để hun khói.

Hai ngày nay, nàng cũng đã làm được khá nhiều cá, làm xong phần hôm nay thì ngày mai có thể bắt đầu bán cá, cộng với phần hôm nay, ít nhất cũng sẽ có năm cân cá hồi hun khói.

Không biết từ lúc nào, thời gian đã đến tối, tối nay là đêm cuối cùng, Chúc Thi Liễu quyết định chỉ làm chừng này thôi, nàng làm ít một chút để thử xem sao, nếu làm nhiều một lần mà không bán được thì chẳng phải phí công sao.

Tối nay dưỡng sức, ngày mai bán cá thật tốt.

"Tối nay có muốn tắm rửa không? Ta đun nhiều nước lắm." Xuân Vũ thấy nàng định về phòng mình thì lên tiếng gọi nàng lại.

Xuân Vũ không nói, Chúc Thi Liễu cũng quên mất, mấy hôm nay chỉ chăm chăm vào việc làm cá hồi, ngày nào cũng mệt đến nỗi ngã đầu là ngủ, còn việc vệ sinh cơ thể thì chỉ làm những việc cơ bản nhất, mấy ngày nay nàng cảm thấy cả người không được khỏe.

“Được rồi, cảm ơn nàng, Xuân Vũ.”

“Ừ.” Xuân Vũ gật đầu, bê thùng tắm trong nhà ra, Chúc Thi Liễu giúp nàng đổ nước vào thùng tắm, khi nước gần đầy, Chúc Thi Liễu chuẩn bị tắm rửa.

“Tối nay, ngươi sang phòng bọn ta, ngủ cùng ta và Tiểu Lan đi.”

Xuân Vũ đột nhiên nói một câu kinh thiên động địa, khiến Chúc Thi Liễu đang cởϊ qυầи áo phải dừng tay lại.

Cái gì cơ?! Ngủ cùng, ngủ cùng các nàng ấy sao?

Chúc Thi Liễu chỉ cảm thấy đầu óc bây giờ ong ong, cả bộ não như bị treo máy, chỉ có thể vụng về hoảng loạn từ chối, “Không, không cần, ta ngủ dưới đất cũng không sao...”

Xuân Vũ cau mày, “Dưới đất lạnh, nếu ngươi bị cảm lạnh, ngày mai làm sao đi buôn bán được?”

Thực ra trong lòng nàng ấy có chút không vui, mình muốn để Chúc Thi Liễu ngủ thoải mái hơn một chút, sao phản ứng của đối phương lại như thể mình muốn ăn thịt nàng vậy?

“Ta...” Thực ra nàng sắp xấu hổ chết đến nơi rồi, tuy rằng hai người là quan hệ vợ vợ, nhưng đó là nguyên chủ và Xuân Vũ, nàng là người nửa đường xuyên không đến, vậy mà lại là quan hệ vợ vợ với Xuân Vũ, điều này khiến Chúc Thi Liễu vốn luôn tự trọng cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, hơn nữa nàng còn thích con gái, luôn cảm thấy mình như chiếm tiện nghi của đối phương vậy.

“Nếu không muốn vậy thì cứ việc ngủ dưới đất đi.” Xuân Vũ tùy tiện nói một câu, dù sao nàng ấy cũng không có ý ép buộc đối phương, chỉ muốn để Chúc Thi Liễu ngủ thoải mái hơn một chút, nếu đối phương không muốn thì nàng cũng không miễn cưỡng. Nhưng câu nói này của nàng ấy lọt vào tai Chúc Thi Liễu, trong lòng đối phương không khỏi khẽ giật mình, Chúc Thi Liễu không khỏi đoán già đoán non, Xuân Vũ có phải không vui rồi không?

Đúng vậy, nếu mình có lòng tốt bị từ chối, mình cũng sẽ có chút cảm xúc, hơn nữa trong mắt người khác, đây chỉ là chuyện vợ vợ cùng giường chung gối bình thường thôi, dù sao những chuyện quá đáng hơn, các nàng cũng đã từng làm, mặc dù không phải làm với bản thân Chúc Thi Liễu.

“Ta đi, ta... tắm xong sẽ sang.”

Xuân Vũ gật đầu, đặt khăn sạch ở nơi nàng có thể lấy được rồi quay về phòng, chỉ còn lại một mình Chúc Thi Liễu, nàng cởi hết quần áo bước vào thùng tắm, nhiệt độ nước ấm áp khiến nàng không khỏi thở phào một hơi, xua tan mệt mỏi trên người, những cơ bắp căng cứng cũng được thả lỏng, Chúc Thi Liễu dùng tay múc nước dội lên người, rửa sạch cơ thể, đột nhiên có tiếng mở cửa, nàng giật mình mở mắt, rụt người vào trong nước.

Xuân Vũ đứng trước cửa phòng, vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, mình chỉ mở cửa thôi mà, nàng kích động như vậy làm gì?

“Là ta.”

Chúc Thi Liễu giật giật khóe miệng, đương nhiên là nàng rồi, nhưng cho dù là nàng thì ta cũng xấu hổ mà!

“A, có chuyện gì sao?”

“Chẳng sao cả, Tiểu Lan bảo muốn chơi ô ăn quan, ta qua lấy hai viên đá về.”

Ô ăn quan là trò chơi mà trước đây Chúc Thi Liễu đã dạy Tiểu Lan, thỉnh thoảng Chúc Thi Liễu rảnh rỗi sau bữa tối thì nàng lại chơi ô ăn quan với Tiểu Lan.

“Ồ, vậy nàng lấy đi.” Hai viên đá nhỏ kia khá nhọn, dễ dàng vạch được vài vết trên mặt đất, Chúc Thi Liễu liền đặt chúng vào một góc nhà.

Xuân Vũ không vội đi lấy đá, ngược lại còn nhìn Chúc Thi Liễu bằng ánh mắt kỳ lạ, ánh mắt đó khiến nàng có chút căng thẳng, “Còn... còn chuyện gì nữa không?”

Xuân Vũ lắc đầu, “Ngươi ngượng à?”

Chẳng phải rõ ràng sao?!

Sao hôm nay Xuân Vũ lại nói nhiều thế này....

“Không có, ta chỉ... hơi lạnh thôi!”

“Phải không?” Xuân Vũ nhìn xung quanh, nàng ấy đã đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, “Ta đã đóng cửa và cửa sổ rồi, nếu ngươi vẫn thấy lạnh thì tắm nhanh đi.” Nói xong, Xuân Vũ cầm hai viên đá đi vào phòng.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Chúc Thi Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, nàng suýt nữa thì hớ hênh trước mặt người ta, sao mà không ngượng được chứ? Không biết vừa rồi Xuân Vũ có nhìn thấy không... nhưng dù có nhìn thấy thì cũng chẳng sao, các nàng đã có con rồi.

[@]