Chương 10: Sự ấm áp của gia đình

Xem ra là nàng ấy đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng lần thử thách này cũng khiến Xuân Vũ tin tưởng Chúc Thi Liễu hơn rất nhiều, dù sao thì một kẻ đạo đức giả còn đáng sợ hơn một kẻ tiểu nhân thực sự.

Còn Chúc Thi Liễu ở phía sau nhà cuối cùng đã chọn cá quả để nấu canh, cá quả hầu như không có xương nhỏ, trẻ con ăn không dễ bị mắc ở cổ họng, hơn nữa thịt cá này mềm, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao, trẻ con ăn vào còn có thể cao lớn hơn.

Mặc dù nàng không cho thêm gia vị gì, nhưng canh cá tươi ngon khiến họ đều uống thêm một bát, thịt cá khi ăn vào cũng rất mềm, Chúc Tiểu Lan bưng bát lén nhìn Chúc Thi Liễu với ánh mắt ngưỡng mộ, cá do mẫu thân nấu thật ngon.

Chúc Thi Liễu nhanh chóng nhận ra ánh mắt của đứa trẻ, ngẩng đầu hỏi cô bé: "Ăn ngon không?"

"Ăn ngon."

Chúc Thi Liễu cười cười: "Vậy sau này mẫu thân sẽ thường xuyên nấu cho con."

"Vâng!" Chúc Tiểu Lan mím môi cười, cúi đầu uống canh cá, Xuân Vũ ở bên cạnh nhìn hai người họ tương tác mà trong lòng cũng có chút cảm khái, thật không nhận ra, Chúc Thi Liễu cách đây không lâu còn tỏ ra ghét bỏ đứa con gái ruột của mình, chẳng mấy chốc đã trở thành một mẫu thân tốt luôn nghĩ cho con cái.

Ăn xong, Chúc Tiểu Lan trở về phòng của mình, Chúc Thi Liễu thì cùng Xuân Vũ bàn bạc thêm về cách làm cá, nàng muốn dùng muối để ướp, chắc chắn phải đi mua, nhưng trong nhà lại không có nhiều tiền như vậy.

Nhìn vẻ mặt khó xử của Chúc Thi Liễu, Xuân Vũ do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng đối phương, sau nhiều ngày chung sống, nàng ấy thực sự cảm thấy Chúc Thi Liễu đang thay đổi bản thân, nếu vậy thì nàng ấy cũng sẽ vì cuộc sống sau này của họ mà cố gắng hết sức.

Xuân Vũ trở về phòng của mình, lúc ra ngoài trên tay đã cầm thêm một chiếc túi tiền, "Trong này có 100 văn tiền, ta… trong nhà chỉ còn chừng này, nếu ngươi muốn đi mua muối, thì hãy mua muối quan, mười văn một cân."

Chúc Thi Liễu kinh ngạc nhìn đối phương, trước đây khi muốn cho con đi khám bệnh, Xuân Vũ nói không có tiền, lúc đó là không tin mình sao? Bây giờ đem hết số tiền còn lại cuối cùng cho mình, là tin mình rồi sao?

"Được… ta nhất định sẽ cho chúng ta có một cuộc sống tốt đẹp!" Nàng nhận lấy túi tiền Xuân Vũ đưa tới, trịnh trọng hứa hẹn, cũng không lãng phí thời gian nữa, ngày trả nợ ngày càng gần, thời gian dành cho nàng không còn nhiều.

Chúc Thi Liễu đi đến trấn trên mua muối, Xuân Vũ thì tiếp tục đi bắt cá, ngôi làng nhỏ này cách trấn trên một đoạn đường rất xa, dù đi xe bò cũng phải mất một canh giờ mới đến nơi, Chúc Thi Liễu đưa tiền cho người ta, rồi ngồi lên xe bò, cùng nàng còn có một vài Alpha cùng làng, mọi người đều đã nghe qua sự tích của Chúc Thi Liễu, đối với một kẻ suốt ngày ăn bám Omega mới sống được đến bây giờ còn động tay đánh vợ thì đương nhiên không có thiện cảm gì.

"Tiểu Chúc, lại đi trấn trên à?" Một Alpha trông có vẻ khéo léo lên tiếng, vì cùng làng nên không thể ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nên chào hỏi Chúc Thi Liễu một tiếng.

"Đúng vậy, Ngô tỷ. Đi chợ mua ít muối về, nhà hết muối rồi." Nàng vừa nói ra lời này, tất cả mọi người có mặt đều lộ vẻ nghi hoặc, Chúc Thi Liễu đi chợ mà không phải đi chơi, mà là vì trong nhà? Nhưng cũng có thể là tùy tiện tìm một cái cớ, dù sao cũng lớn từng này rồi, suốt ngày chỉ chơi, chẳng phải sẽ bị người ta coi thường sao?

Sau đó, hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, rồi chẳng còn gì để nói, buồn chán chờ xe bò đến chợ.

Hòa Triều là thị trấn gần nhất với ngôi làng mà Chúc Thi Liễu ở, tức là Thanh Hà thôn. Chúc Thi Liễu không nhịn được mà xoa bóp cái eo cứng đờ đến nhức mỏi, ngồi xe bò chịu đựng sự xóc nảy suốt một canh giờ mới đến được chợ, đúng là mệt muốn chết.

Trước khi đi khỏi nhà, Xuân Vũ còn lo nàng không tìm được đường, muốn đi theo nàng, nhưng Chúc Thi Liễu đã khéo léo từ chối, nếu Xuân Vũ không để mình giúp bắt cá, thì nàng chỉ còn cách tự mình đi bắt, thời gian gấp gáp, chia nhau ra hành động rõ ràng sẽ nhanh hơn, Chúc Thi Liễu bảo Xuân Vũ chỉ cho mình cách đi cụ thể, rồi để nàng ấy đi bắt cá, còn mình thì ngồi xe bò đến chợ mua muối quan.

Muối ở đây không đắt như trong phim truyền hình cổ trang nàng từng xem, Chúc Thi Liễu đoán có lẽ là vì nơi này gần biển, dù sao cá hồi cũng đã bơi đến vùng nước gần đây, vận chuyển không khó khăn, giá cả tự nhiên cũng không quá đắt.

Chúc Thi Liễu không dám mua nhiều, trước tiên mua một cân muối về, thử xem làm thế nào cho ngon, Alpha đi cùng Chúc Thi Liễu thấy nàng thực sự xách một túi muối về, trên mặt ít nhiều đều lộ vẻ kinh ngạc, điều này khiến Chúc Thi Liễu rất không thoải mái, nguyên chủ rốt cuộc đã thối nát đến mức nào, mua một ít muối về mà người khác nhìn nàng như thể nàng đã mua được thứ gì đó không thể tin nổi vậy.

Lại chịu đựng một canh giờ giày vò, trở về nhà thì đã gần đến giờ ăn tối, xách một cân muối về, Chúc Thi Liễu cảm thấy mình thực sự nên tập thể dục nhiều hơn, cái thân thể này ngồi xe bò hai lần là khó chịu như sắp rã rời vậy.

Vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi cá thơm phức, bụng lập tức phát ra tiếng, Xuân Vũ đứng canh ở bếp, thỉnh thoảng mở nắp nồi ra xem bánh bao đã chín chưa, nghe thấy tiếng mở cửa vô thức quay đầu nhìn lại.

"Về rồi à?"

Một câu chào hỏi rất tùy ý, nhưng lại khiến Chúc Thi Liễu cảm thấy nhẹ nhõm, ở thế giới trước, mỗi lần tan làm về nhà nàng đều phải đối mặt với căn phòng tối om, càng đừng nói đến việc có người nấu cơm chờ nàng về ăn, mà ở thế giới này, vào thời khắc này, nàng lại cảm nhận được hơi ấm của gia đình.

"Ừm~ về rồi." Nàng hoàn hồn lại, vặn vẹo cái eo cứng đờ, khóe miệng nở nụ cười, đặt muối trong tay vào nơi sạch sẽ, ẩm ướt và râm mát, sau đó lại đi đến bên Xuân Vũ, lấy túi tiền ra đưa cho nàng, "Tiêu hết mười tám văn tiền ngồi xe bò, muối thì ta không dám mua nhiều, trước tiên mua một ít về thử xem có được không, nếu không được thì chúng ta ít nhất vẫn còn chút tiền thừa."

Xuân Vũ nhìn chiếc túi tiền trước mắt chẳng có gì thay đổi, trong lòng không khỏi hơi ngạc nhiên. Nàng ấy đưa túi tiền cho Chúc Thi Liễu tuy là để bày tỏ sự tin tưởng với đối phương, nhưng nàng ấy không ngờ Chúc Thi Liễu lại không tiêu thêm một đồng nào, còn trả số tiền còn lại cho nàng ấy.

Nói thật, nàng ấy cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện Chúc Thi Liễu sẽ tiêu xài hoang phí số tiền này rồi về nói dối số lượng, thậm chí không báo cáo, nhưng Chúc Thi Liễu lại nói rõ ràng với nàng ấy về dự định của mình và đã tiêu số tiền đó vào việc gì.

"Ngươi cầm lấy đi, kẻo sau này nếu còn phải dùng thì ta lại phải lấy ra đưa cho ngươi."

"Không, để ở chỗ nàng, sau này tiền trong nhà đều do nàng quản hết." Chúc Thi Liễu không cho nàng ấy từ chối, trực tiếp nhét túi tiền vào lòng Xuân Vũ.

Để, để nàng ấy quản ư? Người này đang nói gì vậy? Có nhà nào mà Alpha lại giao hết tiền cho Omega quản lý?

Những ngày này, Chúc Thi Liễu thay đổi quá nhanh, nàng ấy có chút không kịp phản ứng. Xuân Vũ ngây ngốc nhìn nàng, biểu cảm đáng yêu đó trên khuôn mặt lạnh như băng của nàng ấy thật không ăn nhập, lnhưng như thế lại càng đáng yêu hơn.

[@]