“Chắc chắn không phải chỉ là lời nói bốc đồng chứ?” Dù Chung lão gia tử không hài lòng về cuộc hôn nhân này, nhưng cũng không muốn cháu gái sau này phải hối hận: “Suy nghĩ kỹ càng rồi hãy trả lời!”
“Nếu con vẫn còn thích, gia gia sẽ đứng ra giúp con để Vệ Cương cùng nhà họ Vệ đến xin lỗi con. Một khi đã hủy hôn, sẽ không còn cơ hội đổi ý.”
“Gia gia, con không phải nói lời bốc đồng. Con không muốn đυ.ng vào thứ mà người khác đã chạm qua.” Chung Lê nói một cách nghiêm túc.
Chung lão gia nhìn cháu gái, ánh mắt như đuốc, sau một hồi lâu mới gật đầu, “Nếu con đã nói vậy thì không được đổi ý nữa. Phần còn lại con không cần bận tâm!”
Kiếp trước nàng cũng dùng cách này, dù lúc đó Đổng Tuyết Lạc mới bước vào nhà sau nàng nhưng Đổng Tuyết Lạc đã gây rắc rối ngay trong ngày bái đường, Vệ Cương và nàng ta chắc chắn đã không còn trong sạch.
Thật ra nàng cũng không có bằng chứng rõ ràng, nhưng để nhanh chóng hủy hôn, nàng đã nói với gia gia những lời này. Không ngờ chỉ vài ngày sau, gia gia thật sự tìm được bằng chứng rõ ràng nhất và làm ầm đến Vệ lão tướng quân. Nhà họ Vệ và Đổng đều mất hết danh dự, liên tục đến xin lỗi nhưng trước thái độ cứng rắn của gia gia, dù họ có nịnh nọt, cuối cùng cũng phải chấp nhận hủy hôn.
Chuyện này trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Dù cuối cùng Đổng Tuyết Lạc vẫn gả cho Vệ Cương nhưng là trong sự nhục nhã, hai nhà cũng không dám tổ chức rình rang.
Lần này nàng vẫn chọn cách cũ, dẫu sao phương pháp này đã được kiểm chứng là có thể hủy hôn.
Quả nhiên, không lâu sau mọi chuyện lại giống như lần trước, phủ tướng quân liên tục có người đến xin lỗi nhưng gia gia đóng cửa không tiếp ai.
Vệ Cương muốn gặp mặt nàng để nói chuyện nhưng đều bị Khỉ Mộng từ chối thẳng thừng. Hiện tại, thái độ của Khỉ Mộng đối với Vệ Cương lạnh lùng đến mức thậm chí muốn nhổ nước bọt vào mặt hắn.
Có lẽ là ân oán hai đời đã kết thúc nên lần này Chung Lê cảm thấy mọi chuyện thật thú vị mà ngồi một bên xem như thưởng thức một vở kịch hấp dẫn.
Sau khi hoàn toàn hủy hôn, mỗi ngày của Chung Lê đều rất nhàn nhã và tự tại. Thù đời trước đã báo nên đời này nàng chỉ muốn sống một cuộc sống thanh nhàn, không liên quan đến bất kỳ ai.
Bao gồm cả Sở Thiếu.
Hôm nay, vừa ăn sáng xong đã có gã sai vặt đến truyền tin.
Chung Lê đọc mảnh giấy lập tức vào phòng vội vàng lấy thanh kiếm bên mình.
Biết Chung Lê sắp ra ngoài, Khỉ Mộng liền đi theo.
“Cô nương, người định đi đâu vậy?”
“Ta vẫn luôn phái người theo dõi căn nhà đó, vừa nhận được tin báo chủ nhân của căn nhà đó hình như đã trở về.”
Nhớ đến kẻ đã từng làm nhục cô nương, phá hoại danh dự của cô nương, Khỉ Mộng chỉ hận không thể lột da và ăn thịt hắn. Nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra lần trước, Khỉ Mộng vẫn mở miệng khuyên: “Cô nương, mang thêm vài người đi cùng nhé?”
“Không cần, ta đã sai Từ Hoan đi rồi.”
Khỉ Mộng không nói thêm gì, hai người liền cưỡi ngựa phóng đến căn nhà đó.
Khi họ đến nơi thì phát hiện căn nhà trống không.
Theo lời Từ Hoan thì không có ai trong căn nhà đó, những người đó nhanh chóng phát hiện bị theo dõi, hơn nữa võ công của họ rất cao cường, Từ Hoan không thể cầm cự được.
Chung Lê biết rõ công phu của Từ Hoan, nếu ngay cả hắn cũng không đấu nổi thì những người đó là ai chứ?
Chung Lê không muốn ở lại nơi này lâu vì căn nhà này chỉ khiến nàng nhớ lại những ký ức đau khổ.
Thật lòng mà nói, nàng cũng không muốn gặp lại kẻ đã cướp đi sự trong sạch của mình.