“Xảy ra chuyện gì?”
Chung Lê lại cúi đầu không nói lời nào.
Chung lão gia tử nhìn thoáng qua Chung Lê: “Cùng ta đến thư phòng.”
Sau khi tới thư phòng, Chung lão gia tử lại lần nữa mở miệng: “Lê nha đầu, con có chuyện gì bây giờ có thể nói ra được rồi.”
“Gia gia, ta… ta không muốn gả vào Vệ gia.”
Chung lão gia tử nhìn Chung Lê hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Hôn sự này trước kia chính con tự mình đồng ý, đứa nhỏ Cẩm Thành cũng là con nhìn trúng ngay từ đầu. Hôn nhân đâu phải trò đùa sao có thể hôm nay nghĩ thế này ngày mai lại nghĩ khác. Mấy hôm trước chẳng phải các con còn tốt đẹp sao? Người trẻ tuổi giận dỗi là chuyện thường, bất quá vài ngày nữa để hắn đến xin lỗi con, con cũng đã trưởng thành rồi, không thể mãi giữ tính khí trẻ con được.”
Nghe đến đây, Chung Lê bỗng quỳ xuống: “Gia gia, con không phải đang giận dỗi, con nghiêm túc. Con…” Chung Lê nói đến đây thì đôi mắt đỏ hoe, cúi đầu không nói thêm nữa.
Chuyện từ hôn này ở kiếp trước nàng đã làm một lần, giờ làm lại cũng không phải việc lạ lùng gì.
Chung lão gia tử thấy cháu gái mình trước nay dù có chuyện gì cũng không dễ dàng rơi nước mắt, vậy mà lúc này đôi mắt lại đỏ hoe, ông lập tức lo lắng vội vàng kéo Chung Lê đứng dậy rồi đỡ nàng ngồi xuống ghế, hỏi: “Lê nha đầu, có phải ở chỗ Vệ Cương con bị ủy khuất gì không? Mau nói với gia gia, gia gia sẽ đòi lại công bằng cho con!”
Nghĩ đến đời trước, gia gia vì bi phẫn mà qua đời, lại nghĩ đến tình thương mà gia gia dành cho mình bấy lâu, nước mắt Chung Lê cuối cùng cũng không thể kìm nén được mà rơi xuống.
Chung lão gia tử càng thêm tin rằng Vệ Cương đã làm chuyện gì đó vô cùng sai trái mới khiến cháu gái yêu quý của ông phải chịu uất ức đến vậy.
“Gia gia, là con sai, là con không đủ rộng lượng. Con không thể chịu đựng được chuyện Vệ Cương với biểu muội của hắn…”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Chung lão gia tử lập tức trầm xuống: “Nói tiếp đi!”
“Họ…” Chung Lê cố gắng diễn đạt nỗi xấu hổ và phẫn uất của một cô nương chưa xuất giá: “Gia gia, con và Vệ Cương đã định thân với nhau nhưng hắn lại… cùng Đổng Tuyết Lạc…”
Chung lão gia tử nghe đến đây thì đã đoán ra mọi chuyện. Ông hiểu tính tình cháu gái mình, vốn dĩ không bao giờ chấp nhận việc phải chung chồng với người khác. Lúc trước ông còn nghĩ nên chọn cho Lê nha đầu một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình có địa vị thấp hơn một chút, quan hệ gia đình đơn giản, dù tương lai cháu gái ông có không khống chế được mọi chuyện thì Chung gia vẫn có thể đứng sau lưng.
Nhưng không ngờ rằng Lê nha đầu lại phải lòng Vệ Cương.
Mấy năm gần đây, tuy Vệ gia nổi bật trên triều đình nhưng dòng dõi của họ thực sự không tốt.
Thông thường, dưới những tình huống thế này, Vệ gia vốn không thể kết thân với Chung gia.
Vì nể tình cháu gái thích, khi bàn về hôn sự, Chung lão gia tử đã ra điều kiện duy nhất là không cho Vệ Cương nạp thϊếp và Vệ gia đã đồng ý. Vậy mà giờ đây, hôn nhân còn chưa thành, Vệ gia đã dung túng cho Vệ Cương qua lại với biểu muội…
Đổng gia cũng chẳng phải nhà bình thường, xem ra trước khi Lê nha đầu bước vào cửa, Vệ gia đã tính toán để cả Đổng gia cô nương và Lê nha đầu cùng chung một nhà.
Một đứa con trai lại dám mơ tưởng cùng lúc nắm giữ hai gia tộc lớn, đúng là Vệ gia đã tính toán rất giỏi!
Thật là quá đáng! Coi như Chung gia ta không có ai hay sao mà để cháu gái ta phải chịu ấm ức thế này?
Chung lão gia tử tức giận đập bàn, bị người ta khi dễ mà nhẫn nhịn được như thế thì có gì mà không nhịn được nữa!
“Lê nha đầu, con nói thật cho gia gia biết, con muốn từ hôn là do tức giận nhất thời hay là con thật sự nghiêm túc?”
Chung Lê cúi đầu: “Ân, con không muốn gả cho hắn.”