Đại khái là nàng oán niệm quá sâu, hận ý quá nặng, trời cao thế lại cho nàng một cơ hội làm lại từ đầu.
Lần trọng sinh sau, vì báo thù, nàng lựa chọn gả vào An Quốc công phủ, gả cho thế tử yếu ớt của An Quốc công phủ —— Xung hỉ cho Sở thế tử.
Gả vào quốc công phủ, một là có thể lợi dụng quyền thế của An Quốc công phủ; hai là Sở thế tử bệnh nặng, nói không chừng sẽ mau chóng ra đi, như vậy với nàng lại càng thêm có lợi.
Có lẽ là xung hỉ thực sự hữu dụng, Sở thế tử được kéo từ quỷ môn quan trở lại, thân thể yếu đuối cũng bắt đầu dần dần chuyển biến tốt hơn.
Vì phòng ngừa xuất hiện bất trắc nên trước khi nàng gả vào phủ An Quốc Công, nàng đã phá hài tử trong bụng, lại không ngờ thực sự giống đại phu nói sau khi bị thương căn bản không bao giờ có thể có thai.
Nàng tuy thông minh nhưng không giỏi tính kế, nàng dốc hết sức lực mới miễn cưỡng ngăn cản bất trắc phát sinh, dù là nhờ An Quốc công phủ quyền thế, nàng dùng bảy năm mới có thể báo được thù, hơn nữa cuối cùng còn lấy luôn mạng của chính mình.
Nàng đã báo xong thù, mọi ân oán đã xong, sớm đã cảm thấy mỹ mãn, lại không có bất luận cái gì oán hận, vì sao trời cao lại lần nữa cho nàng trọng sinh?
Nếu trời cao thật sự muốn cho nàng cơ hội, muốn cho nàng làm lại từ đầu thì vì sao không cho nàng trọng sinh trước khi mọi sự chưa phát sinh, vì cái gì lại cố tình hai lần đều làm nàng trọng sinh lúc nàng mất đi trong sạch?
Từ ngày trước đến giờ, Chung Lê đã suy nghĩ một hai ngày nhưng vẫn không nghĩ ra, cũng không hiểu rõ.
Mà Ỷ Mộng vẫn ở bên cạnh lải nhải nói lời hay cho Vệ Cương.
Chung Lê biết Ỷ Mộng thật sự là một lòng vì nàng.
Ở đời trước nàng bỏ mạng, Ỷ Mộng vì nàng khóc đến ngất đi, là Ỷ Mộng không sợ thế lực của tướng quân phủ mà đi khắp nơi giải oan: “Cô nương nhà chúng ta từ nhỏ đã khỏe mạnh còn có võ công sao lại không có sức lực sinh ra đứa trẻ, nhất định là tướng quân phủ đã làm gì với cô nương nhà chúng ta!”
Nhưng Ỷ Mộng chỉ một nha đầu làm sao có thể đối đầu với thế lực của tướng quân phủ, thật nhanh liền biến mất không thấy, bạch vô âm tính.
Nghĩ vậy, Chung Lê cuối cùng thở dài, cắt ngang lời Ỷ Mộng, “Ỷ Mộng, đời này, ta tuyệt đối sẽ không gả cho Vệ Cương!”
Ỷ Mộng lời khuyên không khỏi ngừng lại, cô nương nhà nàng từ trước đến nay vẫn gọi Vệ thiếu tướng quân là “Thiếu tướng quân” hoặc “Cẩm Thành thiếu tướng quân” chưa từng gọi tên cả họ như vậy, càng chưa từng lạnh lùng sắc bén như thế.
Nàng tinh tế đánh giá sắc mặt Chung Lê thấy cô nương nhà nàng không giống như đang nói giỡn: “…… Cô nương, người đây là xảy ra chuyện gì?”
Chuyện nàng mất đi sự trong trắng trước hai đời Chung Lê cũng chưa từng nói với Ỷ Mộng, nhưng ở đời này nàng lại chọn thẳng thắn nói ra: “Ta thân đã không còn trong sạch, cần gì phải gả qua để cho người khác khinh thường!”
“Cô nương, người nói cái gì vậy?” Ỷ Mộng đại kinh thất sắc cũng bất chấp thân phận trực tiếp trách cứ: “Mau mau, những lời này không thể nói bậy.”
“Ngươi cũng biết hôm trước Vệ Cương thất hứa cũng không đi tới đó, vậy ngươi không hỏi xem hôm trước ta đi làm gì, vì sao về muộn vậy sao?”
“Cô nương ——” Ỷ Mộng thanh âm đột nhiên trở nên sắc bén.
Chung Lê cũng tự nhiên nói tiếp: “Hôm trước, ta vừa rời đi không lâu liền cảm thấy có chút không đúng, nói vậy hẳn là bị người hạ dược. Ta biết nơi đó không thể ở lâu, liền vội vàng ra ngoài, nhưng vừa ra liền có mấy người ngăn cản ta……”