Chung Lê nhẹ nhàng thổi chén trà trong tay một chút, lá trà trong ly nhanh chóng phiêu tán hướng về phía ly bên kia tụ lại, lưu lại một mảnh trong veo.
“Lê nhi, tất cả những gì ta làm đều vì tốt cho ngươi. Ngươi cũng chớ vì chuyện đại sự cả đời mà cùng ta giận dỗi. An Quốc công phủ tên tuổi tuy nghe là rất đáng sợ, nhưng ai chẳng biết Sở thế tử từ nhỏ chính là một kẻ ốm yếu, nói không chừng ngày mai sẽ…”
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “Bang” một tiếng, Chung Lê mạnh tay đặt chén trà xuống bàn trà, nước trà trong ly cũng lập tức bắn ra hơn phân nửa.
Ỷ Mộng cả kinh, vội vàng lấy khăn lau tay cho chung Lê: “Cô nương, có nơi nào bị thương chăng?” Vừa nói, vừa cẩn thận kiểm tra tay chung Lê xem có bị phỏng không.
“Lê nhi, ngươi có sao không?” Vệ Cương trên mặt không che giấu được nỗi lo lắng trong lòng.
Phàm là Chung Lê nếu không biết bản tính của Vệ Cương thì với thái độ đầy lo lắng và khúm núm của hắn tuyệt đối sẽ làm nàng mềm lòng.
Chung Lê áp chế vẻ giận dữ trong mắt, ra hiệu cho Ỷ Mộng.
Ỷ Mộng phản ứng lại, lập tức quát lên với Vệ Cương: “Vệ thiếu tướng quân xin tự trọng! Cô nương nhà ta đã từ hôn với tướng quân phủ, khuê danh của nàng cũng không phải là điều Vệ thiếu tướng quân có thể tùy tiện gọi. Vệ thiếu tướng quân như vậy vẫn cứ gọi tên cô nương nhà ta, phải chăng cố ý muốn làm hại thanh danh của người?”
Nói xong, Ỷ Mộng không khỏi nhìn về phía Chung Lê, thấy nàng dành cho mình ánh mắt tán thưởng, tức thì trong lòng vui vẻ hơn hẳn.
Biết rằng chén trà này không phải để mời Vệ Cương uống, Ỷ Mộng lập tức rót thêm cho Chung Lê một chén trà nóng.
Trước kia vì Chung Lê đối với Vệ Cương rất đặc biệt nên Ỷ Mộng đã coi hắn là cô gia mà đối đãi. Bởi vậy, giờ đây khi thấy Ỷ Mộng lạnh lùng và sắc bén, ngữ khí cùng thần thái đều che giấu không được sự chán ghét đối với hắn, Vệ Cương nhất thời cũng có chút kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, thái độ của Ỷ Mộng ở một khía cạnh nào đó đại biểu cho thái độ của Chung Lê.
Từ lúc nãy đến giờ, Chung Lê hầu như không thèm liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, điều này trước kia căn bản là không thể xảy ra.
Hơn hai mươi ngày trước, làm sao có khả năng nàng lại nhanh chóng thay lòng đổi dạ?
“Lê… Chung cô nương, mọi sai lầm đều do ta, là ta không kịp thời nói rõ với ngươi. Ngươi giận ta, oán ta cũng đều đúng, nhưng ngươi cần gì phải đem đại sự cả đời mà cùng ta giận dỗi? Tình hình của Sở thế tử ai cũng rõ, ngươi cần gì phải một mực nhảy vào hố lửa?”
Vệ Cương nói với vẻ tận tình khuyên bảo, toàn tâm vì chung Lê suy nghĩ.
“Không nói đến hắn có hôm nay không có ngày mai, cho dù tương lai hắn may mắn có thể như người bình thường, hắn cũng chẳng xứng với ngươi. Ngươi đã nói, một nam nhi tốt thì phải có bản sắc nam nhi, bảo vệ đất nước như Hoắc tướng quân chứ không phải giống như nữ nhi ngượng ngùng chỉ biết trồng hoa, lộng thảo, không ốm mà cũng rêи ɾỉ, tay trói gà không chặt. Đây là điều mà ngươi luôn chán ghét, mà Sở thế tử lại đang chiếm lấy.”
Không thể không nói, Vệ Cương thực sự hiểu rõ nàng.
Gϊếŧ người gϊếŧ tâm, Vệ Cương thấu hiểu rõ điểm yếu của nàng.
Hắn không ngoài suy nghĩ rằng, từ lúc nàng đồng ý gả cho An Quốc công phủ đã hơn mười ngày, nhưng chẳng ai nghĩ rằng nàng thật sự muốn xung hỉ mà mọi người đều cho rằng nàng chỉ đang giận dỗi.
Cũng đúng thôi, mặc dù Chung gia những năm gần đây có chút sa sút trên triều đình, nhưng rốt cuộc vẫn là danh môn thế gia.
Hôn nhân trong đại quốc luôn coi trọng dòng dõi và danh vọng, nàng lại là đích nữ của Chung gia, cho dù đã từ hôn một lần, nhưng sự lựa chọn công tử thế gia vẫn còn nhiều, đâu cần phải đi xung hỉ không theo quy củ?