Vốn định giống như kiếp trước sẽ không để ý đến nhưng khi thấy Ỷ Mộng đến: “Cô nương, sao người còn chưa ngủ?”
“Bên ngoài có chút ồn ào.”
Ỷ Mộng dừng lại một chút: “…… Khuya như vậy, cô nương mau ngủ đi!”
“Bên ngoài có phải là Vệ Cương không?”
Ỷ Mộng chần chừ một chút: “Cô nương yên tâm, có Từ công tử ở đây, hắn không vào được!”
Chung Lê vừa nằm xuống, không biết nghĩ tới điều gì, lại ngồi dậy: “Ỷ Mộng, ngươi đi bảo Từ Hoan cho Vệ Cương vào.”
“Cô nương?”
“Để hắn ầm ĩ như vậy không yên còn không bằng để hắn vào, vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói với hắn.”
Ỷ Mộng nhìn Chung Lê, ánh mắt mang theo nghi hoặc và lo lắng.
Khi Chung Lê thay đổi quần áo ra ngoài, Từ Hoan đã dẫn theo Vệ Cương đứng chờ trong sân.
Trong viện còn có mấy tên thủ vệ đứng ở một bên, trận địa sẵn sàng đối phó với quân địch, sợ rằng Vệ Cương sẽ gây rối.
Nhìn thấy cảnh này, Chung Lê cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng vừa ra, Ỷ Mộng lập tức đến đỡ nàng, nói là đỡ nhưng thật ra lại che chở che gần hết cả thân thể nàng.
“Lê nhi, cuối cùng ngươi cũng chịu gặp ta ——” Vệ Cương vẫn với bộ dáng thâm tình không thay đổi.
Chung Lê không thèm để ý, cũng không nhìn Vệ Cương mà phân phó cho Ỷ Mộng: “Ỷ Mộng, ngươi đi pha một ấm trà.” Nói rồi ngồi xuống bàn dài ở hành lang.
Ỷ Mộng ước gì có thể trực tiếp hất nước nóng vào mặt Vệ Cương, hắn đối với cô nương như vậy, sao cô nương còn có thể mời hắn uống trà?
Dù không vui, Ỷ Mộng vẫn đi pha trà.
Vệ Cương không khỏi định tiến tới ngồi xuống nhưng lập tức bị Từ Hoan ngăn lại.
Bởi vì đã lĩnh giáo qua Từ Hoan, Vệ Cương liền dừng lại nhìn về phía Chung Lê: “Lê nhi, ta có lời muốn nói với ngươi.” Nói rồi nhìn quanh.
Chung Lê như không hiểu ý Vệ Cương, không có ý định để mọi người lùi lại, cũng không mời Vệ Cương ngồi xuống: “Có gì xin Vệ tướng quân cứ nói thẳng.” Ngữ khí của nàng xa cách và lạnh nhạt.
Vệ Cương dừng lại một chút, nhìn quanh rồi vẫn mở miệng: “Lê nhi, thật xin lỗi, ta biết thời gian qua làm ngươi thương tâm, ta và biểu muội không như ngươi tưởng, ta luôn muốn cùng ngươi giải thích rõ ràng nhưng ngươi vẫn tránh mặt ta.”
Đời thứ nhất hắn đã hại nàng cùng Chung gia, đời thứ hai nang hắn cũng bồi thường bằng chính mạng sống của hắn và tướng quân phủ nên giữa hai người cũng chỉ được coi là công bằng.
Bởi vậy, trong đời này, Chung Lê đối với Vệ Cương đã không còn hận ý ngập trời, nhưng khi nghe được những lời tự cho là thâm tình của hắn, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm như nuốt phải sâu bọ.
Ngày trước, nàng đã coi trọng loại người này như thế nào, sao lại có thể ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bị cuốn hút? Lúc ấy nàng quả thật là bị thứ gì mê hoặc? Người này trừ việc nhìn có chút uy vũ cương nghị thì chỗ nào cũng không sánh được với thế tử một phần.
Vệ Cương đứng đó tiếp tục bộc lộ tâm tư mà không hay biết Chung Lê đã chìm trong suy nghĩ về ánh mắt của mình.
Rất nhanh, Ỷ Mộng bưng một ấm trà ra nhưng vì trong lòng tức giận nên trà cũng bị đổ mà đặt trực tiếp ấm trà cùng chén trà lên bàn.
Chung Lê cũng không so đo, tự rót cho mình một chén, hương trà lập tức lan tỏa khắp nơi.
Vệ Cương vẫn tiếp tục nói: “Lê nhi, ngươi hiện tại thoái hôn vẫn còn kịp, chỉ cần ngươi gật đầu, ta lập tức về mời cha ta phái người đến đưa sính lễ và thương nghị ngày thành thân!”