Ngày đại hôn, khi sắc trời còn chưa sáng, trong phủ Đại Lý Tự Khanh đã náo nhiệt, trên dưới trong phủ đều bận rộn, mà lại tràn ngập hỉ khí vui mừng.
Trong phủ dán đầy chữ Hỉ, còn cố ý trưng bày hoa hồng, tùy ý khắp nơi đều là lụa đỏ, người trong phủ cũng đã thay đồ đỏ, nơi nào cũng hỉ khí dương dương.
Thời Cẩm Tâm ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, sau khi rửa mặt, nàng ở trong phòng ăn sớm một chút, lại nghỉ tạm một lát, thì Tư Tư đã dẫn theo ba thị nữ tới trang điểm thay quần áo cho nàng.
Khuôn mặt nàng vốn đã cực kỳ xinh đẹp, hồng trang phối với khuôn mặt, càng tăng cho nàng thêm vài phần diễm lệ, lại mặc thêm hôn phục đại hỉ đỏ như lửa, làm nổi bật làn da trăng nõn của nàng, thoạt nhìn cả người kinh diễm mà tuyệt trần, tiên tử động lòng người không gì sánh kịp.
Tư Tư nhìn, cũng không khỏi xuất thần. Thị nữ bên cạnh càng là xem tới ngây ngốc.
Ngày thường tiểu thư các nàng cũng đẹp, nhưng hiện giờ lại càng là đẹp tới mức không ngờ được. Toàn bộ thủ đô Đông Sở, sợ là không có mấy ai so được với nàng.
Tư Tư nhịn không được khen: “Tiểu thư, người thật xinh đẹp, giống như tiên tử trên trời vậy.”
Thời Cẩm Tâm cười: “Tiên tử trên trời sẽ không mặc quần áo nặng như vậy, còn đeo đầy trang sức.”
Tư Tư cười hì hì hai tiếng: “Còn không phải là vì ngày đại hỉ của người sao. Đó đều là rất cần thiết.”
Thị nữ bên cạnh gật đầu tán đồng: “Khống sai không sai, như vậy mới có vẻ đại tiểu thư gả tốt, phô trương lớn!”
“Đúng vậy đúng vậy, lại nói, đại tiểu thư chúng ta vốn dĩ đã rất đẹp! Cái này kêu là, dệt hoa trên gấm!”
Thời Cẩm Tâm cười nhẹ làm lay động vạt áo: “Chỉ có các ngươi là miệng ngọt.”
Nàng để Tư Tư phát kẹo mừng và tiền mừng chuẩn bị từ trước cho thị nữ và sai vặt trong phủ, làm mọi người đều dính chút không khí vui mừng.
Thời Vân Li và Thời Mộ Y cùng tiến lên, thấy tỷ tỷ nhà mình trang điểm long trọng lại mỹ lệ như thế, ánh mắt hiện kinh hỉ, mỗi người đi tới một bên, năm tay Thời Cẩm Tâm, cười ngâm ngâm nói lời khen.
Đường Tĩnh Đường theo sau mà đến, nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Thời Cẩm Tâm, vừa vui mừng, lại cảm thấy có chút cảm khái và không tha. Bà nhìn Thời Cẩm Tâm, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, thì hốc mắt đã đỏ lên trước.
Thời Mộ Y đi tới ôm lấy cánh tay bà, nhắc nhở nói: “Mẫu thân, hôm nay là ngài đại hỉ của tỷ tỷ, không được khóc nha.”
“Đúng đúng đúng…” Đường Tĩnh Đường vội vươn tay quẹt đi nước mắt sắp tràn ra, ngay sau đó tươi cười: “Là ngày đại hỉ, phải vui mừng, không khóc.”
Trước giờ lành, Thời Cẩm Tâm đi gặp tổ mẫu Cố Trúc.
Cố Trúc ở trong phòng, Hạng bà bà hầu hạ tổ mẫu nhiều năm đứng ở cửa ngăn Thời Cẩm Tâm lại: “Đại tiểu thư, hai ngày nay thời thiết lạnh, lão phu nhân có chút không khỏe, sợ va chạm với đại hỉ của người, nên không gặp người.”
Thời Cẩm Tâm đứng trước cửa, cung cung kính kính khom lưng hành lễ.
Nàng nói: “Tổ mẫu, giờ lành sắp tới, cháu gái đến để bái biệt. Hi vọng tổ mẫu bảo trọng thân thể.”
Hạng bà bà nhìn Thời Cẩm Tâm, trong mắt có chút cảm xúc lập lòe, lòng cảm khái, không khỏi nâng ống tay áo lên lau lau khóe mắt.
Trong phòng, Cố Trúc ngồi ở trên giường, lấy khăn tay nhẹ chà lau hai bên mắt, chùi sạch nước mắt tràn ra do cảm xúc kích động kia đi.
Bà hít sâu, rồi trong một cái chớp mắt, cảm xúc lại mất khống chế làm nước mắt rơi xuống như vỡ đê. Bà sốt ruột liên tục dùng khăn tay chà lau.
Đợi khi cảm xúc hòa hoãn lại, Cố Trúc mới mở miệng nói: “Gả chồng rồi, về sau cần phải hiểu chuyện chút, phải biết lễ nghĩa, hiểu quy củ, đừng là cho người ta chê cười.”
Thời Cẩm Tâm nghe được lời của bà, nói: “Dạ, cháu gái ghi nhớ.”
Nàng lần nữa hành lễ về phía phòng trong, rồi mới xoay người rời đi.
Giờ lành đến, hỉ nương đi tới, đội khăn voan đỏ có hình long phượng được thêu bằng tơ vàng lên cho Thời Cẩm Tâm, cẩn thận nâng nàng đi ra kiệu hỉ của Vương phủ Trường An đã sớm đợi bên ngoài phủ.
Chiêng trống nổi lên vang trời, ánh lửa pháo nổ bùm bùm.
Tiếng nhạc vang suốt một đường, náo nhiệt đi hết một đường. Bên đường là bá tánh đứng xem náo nhiệt, nhìn đội ngũ đón dâu khí phái, nhìn Vương phủ Trường An kết nhân duyên cùng Phủ Đại Lý Tự Khanh, muốn dính chút không khí vui mừng của ngày đại hỉ quý giá đẹp đẽ này.
Tiếng cười xung quanh liên tiếp không dứt, ý vui dạt dào doanh doanh.
Thời Cẩm Tâm ngồi trong kiệu hỉ, nghe âm thanh từ bên ngoài truyền tới, tâm như nước lặng.
Bên kia, Vương phủ Trường An.
Từ Huyền Ngọc mặc một bộ hôn phục đỏ thẫm, vẫn đang ngồi trong thư phòng sửa sang lại những manh mối mới thu được gần đây, hắn ngưng thần chuyên chú, đặt những phần đã phân loại ra sau. Một bên bày một bên xem, ý đồ từ trong những dấu vết để lại này, tìm ra được thứ mà mình cần.
“Thế tử!” Âm thanh sốt ruột hốt hoảng của Tả Hàn Sa từ bên ngoài thư phòng vang lên.
Ngay sau đó, hắn vội vã chạy vào thư phòng, thở hồng hộc sốt ruột đầy mặt, “Thế tử, đều đã khi nào rồi, sao ngài còn ngồi ở đây xem mấy cái manh mối đó nữa? Hôm nay chính là ngày đại hỉ của ngài, ngài nên ra cửa đón tân nương đi!”
Tả Hàn Sa lại thở dài, nói: “Nếu ngài lại còn không đi, thì Trưởng công chúa và Vương phi sẽ lại đây kéo ngài đi qua đó!”
Động tác trong tay Từ Huyền Ngọc dừng lại, hắn quét tầm mắt qua mấy bức thư trên bàn một vòng, tuy rằng không phải rất tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể tạm thời bỏ dở chuyện mình đang làm.
Hắn đứng dậy, nhét đầy những bức thư chứa manh mối đó vào trong một cái hộp, xoay người để lên kệ sách phía sau.
Trong nháy mắt đi ra thư phòng, những tiếng vang mà lúc trước hắn chặn lại để tập trung tinh thần làm việc đều rơi vào trong tai. Hắn cảm thấy thật ồn ào.
Lỗ tai có hơi đau.
Từ Huyền Ngọc đi tới trước cửa Vương phủ Trường An, vừa nhìn ra bên ngoài, là có thể thấy được kiệu hỉ đang đi về phía bên này.
Không trong chốc lát, kiệu hỉ liền dừng lại trước vương phủ.
Hỉ nương vung khăn tay lên, cao giọng cười hô: “Tân nương đến – đón tân nương –“
“Khụ khụ!” Tả Hàn Sa khẽ đẩy Từ Huyền Ngọc, ý bảo hắn đi lên đón tân nương.
Từ Huyền Ngọc nhớ lại lưu trình hôn lễ lúc trước Tả Hàn Sa lải nhải bên tai mình, sửa sang lại nổi lòng rồi đi xuống bậc thang trước phủ, tới bên kiệu hỉ.
Kiệu phu đè phía trước kiệu hỉ xuống, tân nương trong kiệu chậm rãi đi ra. Đại khái là vì bị khăn voan đỏ che mất tầm mắt, nên nàng bước đi rất cẩn thận.”
Từ Huyền Ngọc vươn tay, đặt ở vị trí dưới khăn voan mà tầm nhìn của nàng có thể thấy được.
Thời Cẩm Tâm sửng sốt, sau đó nhẹ giơ tay lên, cẩn thận đặt lên mu bàn tay của hắn.
Tầm mắt Từ Cẩm Tâm liếc qua tay nàng một cái. Một bàn tay thực trắng nõn lại sạch sẽ, ngón tay tinh tế kiều nộn, hiển nhiên là đại tiểu thư được nuôi dưỡng cẩn thận trong phủ mới có.
Hắn thu lại tầm mắt rất nhanh, dẫn nàng đi vào vương phủ.