Ngày thanh thân đến gần, Vương phủ Trường An và Phủ Đại Lý Tự Khanh đều nắm chặt thời gian để chuẩn bị, hai bên phủ đệ đều là cảnh tượng náo nhiệt mà bận rộn.
Vì thanh danh bên ngoài của Từ Huyền Ngọc, lại thêm việc hôn nhân này bị thánh chỉ ban cho, nên có chút người đã bắt đầu thương tiếc cho vị đại tiểu thư Thời gia hiếm khi ra khỏi phủ kia rồi.
Mà Thời Cẩm Tâm lại không để ý lắm tới lời truyền miệng bên ngoài.
Nàng vẫn như bình thường, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Khi hôn phục được đưa tới, Thời Cẩm Tâm đang ở trong phòng đọc sách. Thời Vân Li và Thời Mộ Y nghe nói Vương phủ Trường An đưa hôn phục tới, đều kích động chạy tới, nhìn bộ hôn phục vui mừng rực rỡ trên bàn, nhìn mũ phượng được chế tạo từ những trang sức vàng ròng, trâm vàng, hai mắt lập tức sáng lên.
Thời Cẩm Tâm còn trước xem, các nàng đã nhìn tới kỹ càng.
Thời Vân Li cười nói, “Tỷ tỷ, Vương phủ Trường An không hổ là Vương phủ Trường An, hôn phục và mũ phượng đều thật xinh đẹp quá! Vừa nhìn liền biết giá trị liên thanh!”
Thời Mộ Y sửa đúng, “Giá trị liên thành thì có chút khoa trương, nhưng quả thật là tinh xảo xinh đẹp, vô cùng quý giá!”
Thời Cẩm Tầm dời mắt khỏi sách, cười nhìn các nàng, ánh mắt ôn nhu.
Đường Tĩnh Đường cất bước đi vào, nghe thấy lời của các nàng, nhướng mày trêu ghẹo: “Vậy sao lúc được tứ hôn, hai đứa đứa này còn khóc to hơn đứa kia vậy?”
Thời Vân Li và Thời Mộ Y lập tức tắt tiếng.
Các nàng cảm thấy hôn phục và mũ phượng này đẹp, nhưng quả thật các nàng không muốn gả cho Từ Huyền Ngọc… Đây chính là hai chuyện khác nhau, không thể nhập lại làm một được.
Đường Tĩnh Đường lắc lắc đầu, “Hai đứa ra ngoài chơi đi, ta và tỷ tỷ hai đứa nói chút chuyện.”
“Vâng ạ.” Các nàng nhún người hành lễ với Đường Tĩnh Đường, rất nhanh đã rời đi.
Người còn lại trong phòng cũng lui ra, chỉ còn lại Thời Cẩm Tâm và Đường Tĩnh Đường.
Đường Tĩnh Đường ngồi xuống bên người Thời Cẩm Tâm, như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại thôi, trên mặt chỉ mang theo nét tươi cười trước sau như một.
Thời Cẩm Tâm lên tiếng trước: “Mẫu thân có gì muốn dặn dò con sao?”
Đường Tĩnh Đường cười cười: “Con hiểu chuyện như thế, kỳ thật cũng không có gì cần dặn dò con. Chỉ là ít nhiều có chút ưu sầu.”
Thời Cẩm Tâm hỏi: “Mẫu thân ưu sầu cái gì?”
Đường Tĩnh Đường đáp: “Tất nhiên là ưu sầu cuộc sống sau này của con ở Vương phủ Trường An.”
Thời Cẩm Tâm cười: “Sao mẫu thân lại lo lắng điều này? Vương phủ Trường An, là hoàng thân nhà cao cửa rộng, con gả qua đó, chi phí ăn mặc nhất định là không thành vấn đề. Nghe nói ngày thường thế tử rất bận, nhưng thật ra cũng không phải là người bạc tình, tuy tính tình của con với hắn không giống nhau, nhưng con nghĩ, gặp mặt không nhiều, thì tự nhiên cũng có thể tôn trọng nhau như khách.”
“Con biết lời truyền nhau của mọi người về hắn có tốt có xấu, nhưng chưa từng ở chung cùng hắn, không có chứng cứ thực tế, thì không thể tin.”
Đường Tĩnh Đường cảm khái: “Tính tình này của con thật ra rất tốt.”
Bà lấy ra một cái hộp gấm đỏ, cẩn thận vuốt ve hai cái, sau đó đặt vào trong tay Thời Cẩm Tâm: “Năm đó khi ta xuất giá, mẫu thân tặng ta một cái vòng ngọc phỉ thúy, nói là khi tương lai nữ nhi của ta xuất giá, hãy đưa lại cho nó.”
“Con là người xuất giá đầu tiên trong ba tỷ muội, vòng ngọc phỉ thúy này, liền giao cho con. Hy vọng con ngày sau bình an vui vẻ, phúc ở bên thân.”
Thời Cẩm Tâm thoáng kinh ngạc trong một cái chớp mắt, nàng cúi đầu nhìn hộp gấm đỏ đã bị đặt vào tay mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Đường Tĩnh Đường, liền đẩy hộp gấm trở lại: “Mẫu thân, này hẳn nên đưa cho Vân Li hoặc Mộ Y đi thôi.”
Đường Tĩnh Đường cười: “Thế nào? Con ghét bỏ vòng tay ta đưa cho không tốt sao?”
Đường Tĩnh Đường mở hộp gấm, lấy vòng ngọc phỉ thúy bên trong ra. Tỉ lệ của ngọc cực tốt, ánh ngọc sáng nhuận, khi vuốt ve có cảm giác hơi lạnh, nghĩ tới hẳn là đã được trân quý cẩn thận.
Bà nắm tay Thời Cẩm Tâm, đeo vòng ngọc phỉ thúy lên cổ tay trái của nàng: “Nếu như không chê, thì đeo vào đi. Ta nha, cũng không có đồ nào khác tốt hơn để đưa cho con, chỉ là vòng ngọc nho nhỏ, con đừng ghét bỏ là tốt rồi.”
Thời Cẩm Tâm giơ tay cẩn thận sờ vòng ngọc trên cổ tay, ánh mắt nhìn về phía Đường Tĩnh Đường hơi hơi lập lòe.
Đường Tĩnh Đường duỗi tay vỗ nhẹ tay nàng hai cái: “Vân Li và Mộ Y là nữ nhi của ta, con cũng vậy. Tương lai khi chúng nó xuất giá, ta tự sẽ có cái khác đưa cho, con không cần phải băn khoăn.”
“Tới,” Đường Tĩnh Đường kéo nàng đứng lên: “Hôm phục này vừa mới được đưa đến, tới thử xem, nhìn xem có vừa người không.”
Thời Cẩm Tâm cười gật đầu: “Dạ.”
Thời gian như nước chảy, vội vàng mà qua.
Từ khi thánh chỉ tứ hôn tới phủ Đại Lý Tự Khanh cho đến hôn kỳ, thời gian vốn không lâu lắm rất nhanh đã kết thúc.
Rồi sau đó, hôn kỳ đến.