Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thế Tử Phi Trường An

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Năm ngày sau.

Phủ Đại Lý Tự Khanh đã đang chuẩn bị cho việc thành thân, vì là kết thân với Vương phủ Trường An, nên trên dưới trong phủ không ai dám chậm trễ, Viên Hiện càng là giám sát từng thời từng khắc, nếu có chỗ không thích hợp, lập tức đổi mới.

Nhiều ngày nay Thời Cẩm Tâm vẫn luôn học quy củ của Vương phủ, tìm hiểu qua một lượt tất cả tin tức về Vương phủ Trường An, thân thuộc và Từ Huyền Ngọc.

Đường Tĩnh Đường quan sát nàng hai ngày, cơ hồ nàng vẫn giống như lúc trước, không hề có cảm xúc kích động hay không vui bởi vì phải gả cho một người tàn nhẫn, cảm xúc của nàng tương đương ổn định, vẫn giống lúc trước nghiêm túc làm chuyện của mình. Còn lại, không có quan hệ với nàng.

Đường Tĩnh Đường nghĩ, Thời Cẩm Tâm lớn như vậy, phần lớn thời gian đều ở trong phủ, ngày sau phải gả vào Vương phủ Trường An, tất nhiên phần lớn thời gian cũng phải ở trong vương phủ, không thể tùy ý ra ngoài, cho nên muốn nhân lúc trước khi nàng thành thân mà đưa nàng ra ngoài đi dạo, mua chút đồ nàng thích.

Thời Vân Li cùng Thời Mộ Y cũng muốn đi, làm nũng cùng nhau ra ngoài với bọn họ.

Xe ngựa Thời gia từ chợ phía tây đi tới phố Tiền.

Mấy chỗ quán trà trên phố Tiền, đều đang có người ngồi uống trà.

Tả Hàn Sa đang nhìn hướng đầu phố, khi thấy xe ngựa Thời gia đi ngang qua, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vội vàng hạ giọng nhắc nhở Từ Huyền Ngọc ở phía trước: “Thế tử, là xe ngựa của Thời gia.”

Từ Huyền Ngọc đạm nhiên uống trà, tầm mắt không chếch đi nửa phần: “Cho nên? Có liên quan gì tới chuyện chúng ta phải làm sao?”

Tả Hàn Sa nói: “Có khả năng Thời đại tiểu thư cũng ở trong xe ngựa.”

Sau đó hắn lại nói: “Hay là ngài đi chào hỏi một tiếng?”

Từ Huyền Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Tả Hàn Sa: “Ngươi rất rảnh à?”

Tả Hàn Sa nghiêm túc tự hỏi: “Không có ạ.”

Từ Huyền Ngọc nói: “Ta thấy ngươi là rảnh đến hoảng. Nếu như không có việc gì làm, liền đi Chiếu Ngục cạy miệng Sở Lâm Nhi kia đi, hỏi ra tin tức mà ta muốn biết, chứ không phải là ở chỗ này nhắc nhở ta bảo ta đi chào hỏi người khác.”

“Không phải người khác mà…” Tả Hàn Sa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Đó là thế tử phi của ngài.”

Từ Huyền Ngọc: “…”

Nhận thấy được ánh mắt sắc bén của Từ Huyền Ngọc, Tả Hàn Sa lập tức nhận sai: “Thế tử, ta sai rồi.”

Xe ngựa Thời gia dừng trước mặt tiền của một cửa hiệu trang sức nổi danh ở thủ đô.

Tư Tư đỡ Thời Cẩm Tâm xuống xe ngựa, khi khóe mắt đảo qua gần đó, liền chú ý tới người ở trong quán trà cách đó không xa.

Tư Tư hạ giọng nói: “Tiểu thư, hình như là người của Thầm Hình Tư đang ở quán trà bên kia người. Từ thế tử cũng ở nơi đó.”

Thời Cẩm Tâm nhìn qua theo phương hướng mà Tư Tư.

Nàng chớp mắt, sau đó đôi mắt hơi hơi híp lại, như suy tư gì đó.

Tư Tư vốn tưởng rằng nàng im lặng suy nghĩ xem Từ thế tử trông như thế nào, nhưng một cái chớp mắt sau đã nghe Thời Cẩm Tâm nói: “Ai là Từ thế tử?”

“…” Tư Tư khẽ thở dài một tiếng: “Từ thế tử là người ngồi kia, mặc đồ màu lam.”

“Ồ…” Thời Cẩm Tâm lại nhìn qua, trong tầm mắt chỉ có một mảnh hình ảnh mơ hồ. Có thể thấy bên kia có người, nhưng cách xa chút, thì nàng lại không thấy rõ bộ dáng của những người.

Nàng lại nghiêm túc mà cẩn thận xem qua, sau đó mở miệng: “Không nhìn rõ.”

“Thôi, không nhìn.” Nói xong, Thời Cẩm Tâm xuống xe ngựa cùng Đường Tĩnh Đường đi vào tiệm trang sức.

Tư Tư: “…”

Tư Tư vội vàng đuổi kịp bước chân của Thời Cẩm Tâm, bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, chúng ta tìm đại phủ châm cứu đi, đôi mắt này của ngài dùng không được tốt lắm.”

Thời Cẩm Tâm nhướng nhẹ mày, giải thích nói: “Đại khái là trước khi ra cửa đọc sách một lúc, lại ngồi xe ngựa lâu, có chút mệt, cho nên có hơi hoa mắt nhìn không rõ lắm. Ta không phải là có bệnh về mắt, không cần châm cứu.”

Nàng không quen ngồi xe ngựa. Một khi ngồi lâu, sẽ dễ bị choáng đầu, còn hơi hoa mắt nhìn không rõ lắm. Nếu tình huống không nghiêm trọng, nàng nghỉ ngơi một lát là có thể chậm rãi khôi phục.

Nàng thật sự không phải là có bệnh về mắt.

Tư Tư kiên trì: “Để ngừa lỡ như, vẫn là châm một lần đi, lỡ như lúc sau Từ thế tử đứng ở trước mặt ngài, mà ngài lại nhìn không thấy thì phải làm thế nào cho phải?”

“…” Thời Cẩm Tâm bất đắc dĩ, giơ tay vỗ nhẹ một cái lên đầu Tư Tư: “Nếu như hắn đứng ở trước mặt ta, mà ta cũng chưa nhìn thấy, thì ta đây không cần thỉnh đại phu châm cứu trị liệu nữa. Bởi vì kia không phải mắt tật, mà là bị mù.”

Tư Tư: “…”
« Chương TrướcChương Tiếp »