Chương 6

Triệu Thanh Sương bắt lấy tay hắn, cười nói: “Huyền Ngọc, con đã nghe nói rồi chứ, con đã đính hôn với đại tiểu thư Thời gia rồi, là ý chỉ của bệ hạ!”

Từ Huyền Ngọc đỡ bà tới bàn bên cạnh ngồi xuống: “Tổ mẫu, đừng cho là con không biết do ngài đi tìm bệ hạ thỉnh chỉ.”

Hắn duỗi tay lấy chén trà trên bàn, từ từ châm một chén đặt vào trong tay Triệu Thanh Sương: “Con còn nghe nói, khi ngài cầm thánh chỉ đến phủ Đại Lý Tự Khanh, còn dọa cho phu nhân Đại Lý tự Khanh hôn mê.”

“…” Triệu Thanh Sương sửng sốt, khuôn mặt hiện lên vẻ chột dạ.

Bà đặt chén trà trong tay lại trên bàn, phất tay áo kêu rên: “Thế thì thế nào? Dù sao thánh chỉ cũng đã hạ, con muốn kháng chỉ sao?”

“Bây giờ con phải ngoan ngoãn thành thân cho ta, vì Vương phủ Trường An này mà kéo dài hương khói!”

Lúc trước Từ Huyền Ngọc tìm đủ lý do làm cớ để từ chối việc Triệu Thanh Sương tìm người thành thân cho hắn, hơn nữa thanh danh của hắn ở thủ đô cũng không tính tốt đẹp gì, không có bao nhiêu cô nương nguyện ý gả cho hắn, hắn cũng không muốn lấy một người bị ép gả cho mình. Cho dù đối phương có cường điệu là tự nguyện gả cho hắn, thì hắn cũng không muốn cưới.

Đại khái vì lúc trước tổ mẫu bị hắn tìm lý do lấy lệ quá nhiều lần, cho nên lúc này khen ngược, bà trực tiếp lấy thánh chỉ ra.

Thánh chỉ dù sao cũng là thánh chỉ, không phải tùy tiện có thể cãi lời.

Từ Huyền Ngọc đẩy chén trà về phía Triệu Thanh Sương: “Tổ mẫu, không phải là con muốn kháng chỉ không tuân, chỉ là gần đây có quá nhiều việc, chuyện thành thân có thể đẩy thêm một hồi hay không?”

“Không thể!” Triệu Thanh Sương không chút do dự trả lời, đẩy chén trà hắn đẩy lại đây trở về: “Con đều đã hai lăm rồi!”

“Lúc cha con hai lăm, con đã có thể tự mình bò lên cây bắt chim chơi rồi, con nhìn lại mình đi, mỗi ngày đều ở trong ngục thẩm vấn những phạm nhân đó, không phải xử lý chuyện này thì chính là đi giải quyết cái kia, nào có ý tự nguyện đón dâu chứ? Nếu còn không nắm chặt thời gian, thì con đã sắp già luôn rồi!”

Từ Huyền Ngọc:…

Lời này không khỏi có chút khoa trương rồi sao?

Hai lăm mà thôi, còn chưa tới một bước già kia.

Xem thái độ Từ Huyền Ngọc vẫn là vẻ không thèm để ý kia, Triệu Thanh Sương đập bàn, tức giận nói: “Ta nói cho con biết, ta chính là da mặt dày chạy đi tìm bệ hạ xin thánh chỉ, lại đi tới Phủ Đại Lý Tự Khanh nói chuyện, xem như nửa ép buộc người ta gả nữ nhi tới, sau khi con thành thân với người ta, nhất định phải đối xử tốt với người ta một chút, không được xụ mặt với người ta, có nghe thấy chưa!”

Từ Huyền Ngọc nhìn biểu tình nhíu mày đầy nghiêm túc của Triệu Thanh Sương, cũng không thể làm xấu mặt tổ mẫu, vì thế gật đầu: “Biết rồi.”

Triệu Thanh Sương lại hừ một tiếng: “Mấy ngày này, con còn phải tra án của con thì cứ tiếp tục mà tra, nhưng chuyện thành thân, phải nghe ta. Hôn kỳ định cho con vào ngày năm tháng sau.”

Từ Huyền Ngọc nhíu mày lại: “Ngày năm tháng sau? Nhanh vậy à?”

Hôm nay đã là hai mươi tháng này.

Triệu Thanh Sương đứng dậy: “Yên tâm, thành thân nên có cái gì, thì sẽ không thiếu cái đó. Tốt xấu gì lão thân cũng là Trưởng công chúa, chút việc nhỏ này sao có thể làm khó được ta?”

Bà nhìn Từ Huyền Ngọc: “Con liền chờ thành thân đi.”

Nói xong lời muốn nói, Triệu Thanh Sương khoan khoái nhẹ lòng, trong nụ cười còn mang theo chút đắc ý, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Từ Huyền Ngọc nhìn bóng dáng vui sướиɠ rời đi của tổ mẫu nhà mình, nhẹ lắc đầu. Tổ mẫu thật đúng là trước sau như một, đổi sắc mặt nhanh.

Trên mặt hắn thoáng qua vẻ bất đắc dĩ ngắn ngủi, rồi thực mau đã biến mất không thấy. Khi hắn xoay người trở lại án thư, thì đã là bộ dáng như bình thường.

Hắn cầm bức thư lúc trước đặt xuống lên nhìn. Giống như tổ mẫu vừa nói, mấy ngày này án hắn nên tra thì vẫn phải tra, có một số việc không thể chậm trễ.

“Hàn Sa.” Từ Huyền Ngọc xoay người: “Ta đến Chiếu Ngục một chuyến, ngươi đi Giáo Phường Tư tìm một nữ nhân tên Sở Lâm Nhi, đưa nàng tới Chiếu Ngục gặp ta.”

Tả Hàn Sa chắp tay: “Vâng ạ.”

Từ Huyền Ngọc xuất phát đến Chiếu Ngục trước, sau khi Tả Hàn Sa thấy hắn rời đi, mới chuẩn bị đến Giáo Phường Tư tìm người.

Vừa muốn rời đi, thì có người gọi hắn: “Tả thị vệ.”

Tả Hàn Sa sửng sốt, quay đầu thấy là vị nữ tử trung niên diện mạo hiền lành dịu dàng, bà mặc một thân váy dài màu ngà, ưu nhã cất bước đi tới.

Hắn vội vàng hành lễ: “Tham kiến Vương phi.”

Vương phi Trường An Văn Tập Cần, mẫu thân của Từ Huyền Ngọc. Bà cười nói: “Tả thị vệ đây là muốn đi làm việc sao?”

“Vâng ạ.” Tả Hàn Sa gật đầu: “Thế tử sai sự, phải đi tìm một người.”

Vân Tập Cầm cười đến ôn hòa, nói thẳng: “Tả thị vệ, ngươi cũng biết chuyện hôn sự của Huyền Ngọc với vị Thời đại tiểu thư kia nhỉ, ta muốn ngươi đi hỏi thăm chuyện của vị Thời đại tiểu thư kia, sau đó báo lại cho Huyền Ngọc.”

Tả Hàn Sa sửng sốt, ánh mắt thoáng có chút khó xử: “Nhưng hình như thế tử không để ý tới chuyện của Thời đại tiểu thư.”

“Ngươi có ngốc hay không vậy? Nó nói không thèm để ý thì là không để ý sao?” Văn Tập Cầm giơ tay chỉ chỉ Tả Hàn Sa, đầu mày hơi chau lại, nhưng thật mau đã giãn ra: “Đó là người cùng sống với nó cả quãng đời còn lại, tìm hiểu nhau là rất cần thiết, bằng không với tính tình của nó, sau khi thành thân còn không biết nó với thế tử phi sẽ có bao nhiêu mâu thẫn nữa, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ?”

Tả Hàn Sa nghĩ nghĩ, hình như Vương phi nói rất có đạo lý.

Giữa phu thê với nhau, thấu hiểu nhau là rất cần thiết.

Văn Tập Cầm lại nói: “Ngươi cứ đi làm chuyện của ngươi trước đi, sau đó bớt chút thời gian đi hỏi thăm chuyện của Thời đại tiểu thư, rồi chờ khi Huyền Ngọc rảnh rỗi lại nói cho nó nghe.”

Tả Hàn Sa gật đầu: “Vâng, Vương phi, thuộc hạ đã hiểu.”