Ở Thủ đô Đông Sở, nữ tử đều là mười lăm mười sáu tuổi gả chồng, nàng mười tám còn ở trong phủ chưa xuất giá, tất nhiên dễ bị người ngoài khua môi múa mép.
Cũng có ảnh hưởng tới danh tiếng của phủ Đại Lý Tự Khanh.
Thấy Thời Cẩm Tâm không nói chuyện, Đường Tĩnh Đường có chút khẩn trương.
Bà ho khan, vội vàng nói thêm: “Kỳ thật nếu bây giờ con không muốn gả chồng cũng không sao, chỉ là…”
“Cẩm Tâm đã hiểu.” Thời Cẩm Tâm nhẹ nhàng cắt ngang lời nói của Đường Tĩnh Đường, ngẩng đầu nhìn bà, “Mẫu thân không cần lo lắng, con sẽ đi nói với tổ mẫu.”
Đường Cẩm Đường nhìn Thời Cẩm Tâm, lộ ra tươi cười vui mừng: “Con yên tâm, việc hôn nhân của con, ta với phụ thân con nhất đinh sẽ cẩn thận chọn lựa, tuyệt đối sẽ không tuy tiện tìm người để gả con đi!”
Thời Cẩm Tâm gật đầu: “Dạ.”
Thời Vân Li và Thời Mộ Y chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trong lúc nhất thời cũng không dám phát ra tiếng động khác, không hẹn mà cũng giữ an tĩnh.
Ăn sáng xong, Thời Cẩm Tâm trở lại nội viện, đi thỉnh an với tổ mẫu.
Đường Tĩnh Đương để người dọn dẹp sạch sẽ nhà ăn xong, thì ngồi yên tại chỗ một hồi lâu.
Đợi sau khi nghĩ xong, bà ta đang chuẩn bị đứng dậy về phòng, thì có người vội vã chạy tới.
Là quản gia Viên Hiện của Thời phủ: “Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân!!”
Đường Tĩnh Đường phất tay áo: “Gọi cái gì? Có việc nói thẳng.”
Viên Hiện thở hồng hộc đứng lại, còn chưa kịp lấy hơi đã mở miệng: “Phu nhân, có khách quý đến!”
Đường Tĩnh Đường hơi kinh ngạc: “Khách quý gì?”
Viên Hạ chụp đùi: “Trưởng công chúa! Thân tỷ tỷ (chị ruột) của đương kim hoàng đế bệ hạ, Trưởng công chúa Tốn Dương!”
Đường Tĩnh Đường liền kinh ngạc: “Cái gì?”
Dưới cơn khϊếp sợ, bà vội vàng đi theo Viên Hiện ra bên ngoài gặp khách.
Vừa đến liền thấy trước sảnh là mấy cái rương lớn lớn bé bé, người ngồi trong sảnh, đúng là Trưởng công chúa Tốn Dương – Triệu Thanh Sương.
Ba ngày trước, Đường Tĩnh Đường đi chùa Linh Ẩn cầu phúc cho người nhà, gặp gỡ Trưởng công chúa Tốn Dương đột phát bệnh suyễn trong chùa. Từ nhỏ bà đã học y, gặp phải người bệnh, tất nhiên là muốn ra tay tương trợ.
Lúc ấn Trưởng công chúa Tốn Dương đã nói sẽ lễ trọng đáp tạ, Đường Tĩnh Đường vẫn luôn uyển chuyển từ chối, chưa từng nghĩ là, ngài ấy vẫn sẽ tới.
Đường Tĩnh Đường gần như là chạy vội tới phía trước, vừa muốn hành lễ thì đã được Triệu Thanh Sương đỡ lấy đôi tay: “Thời phu nhân không cần đa lễ.”
Rồi sau đó có tiếng cười vang lên, Triệu Thanh Sương nhu hòa mở miệng, “Thời phu nhân có ân cứu mạng với lão thân, hôm nay lão thân đến phủ, chính là vì để nói lời cảm tạ.”
Đường Tĩnh Đường nói: ”Trưởng công chúa đã quá lời rồi, gì mà gọi là ân cứu mạng, chỉ là khi ngài có yêu cầu đã giúp một chút mà thôi.”
“Ài…” Triệu Thanh Sương rũ tay: “Lão thân bị suyễn đã nhiều năm, khi phát bệnh nghiêm trọng thế nào, ta là rõ ràng nhất. Nếu không nhờ lúc ấy có phu nhân ra tay tương trợ, thì sợ là ngày đó lão thân đã phải hồn về tây thiên rồi.”
Đường Tĩnh Đường sốt ruột lại khẩn trương: “Trưởng công chúa, lời này cũng không thể nói ra tùy tiện được… Thân thể ngài khỏe mạnh, cách Tây Thiên còn xa lắm.”
Triệu Thanh Sương cười, kéo tay Đường Tĩnh Đường cùng nhau ngồi xuống.
Bà ấy lại cười nói: “Hôm nay đến đây, ngoại trừ cảm tạ ân cứu mạng ngày đó của ngươi, lão thân còn từ chỗ bệ hạ xin được một đạo thánh chỉ, kết đinh nhân duyên hai nhà Thời phủ và Vương phủ Trường An.”
“Ban ngay trong ngày, chỉ cần một ngày Vương phủ Trường An còn ở, thì không ai có thể động đến phủ Đại Lý Tự Khanh.”
“Hơ?” Đường Tĩnh Đường bị chuyện kết thân bất thình lình xảy ra làm cho ngây ngẩn.
Bà còn chưa phản ứng lại, thì đã bị Triệu Thanh Sương giữ chặt hai tay. Triệu Thanh Sương nhìn vào mắt bà, chân thành lại tha thiết nói: “Lão thân biết, phủ Đại Lý Tự Khanh có ba vị nữ nhi chưa xuất giá, người với Đại Lý Tự Khanh cùng thương lượng, chọn một người là được.”
“Tên họ hôn phối bên nữ, còn để trống chưa điền. Các ngươi thương lượng xong, liền điền vào bên trên là được.”
Đường Tĩnh Đường nhấp môi, giọng nói có chút thấp, đồng thời lại có vẻ rất cẩn thận: “Xin hỏi Trưởng công chúa, người ngài nói kết nhân duyên cùng Thời gia chính là nhị công tử Vương phủ Trường An sao?”
Triệu Tay Sương rũ tay xuống: “Sao có thể? Đó đương nhiên là Thế tử Vương phủ Trường An nhà ta rồi!”
Trong đầu Đường Tĩnh Đường có tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong lúc hoảng hốt, trước mắt như tối sầm lại.
Từ Huyền Ngọc…